Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 263 : Bình minh yên tĩnh

Ngày đăng: 09:12 19/04/20


Lúc Phương Giải thức dậy trời còn chưa sáng, hắn tự mình ra ngoài viện múc nước rửa mặt. Còn chưa rửa mặt xong, đã thấy tiểu thái giám Mộc Tam ôm theo mấy bộ quần áo cười ha ha đi vào.



- Chào buổi sáng Tiểu Phương đại nhân.



Mộc Tam khách khí chào hỏi, mỉm cười nói:



- Đêm qua mọi người từ Đông Noãn Các trở về thì đã muộn rồi, nô tỳ không dám quầy rầy, sợ làm hỏng chuyện. Cho nên sáng sớm hôm nay đã chạy đến đưa y phục cho người. Ba bộ này là phục sắc của cấm quân giáo úy, Tiểu Phương đại nhân mặc thử xem, nếu không vừa ta sẽ đi đổi bộ khác.



Hắn cầm quần áo đưa cho Phương Giải:



- Bệ hạ tối qua trước khi ngủ phân phó, một lúc nữa tới giờ xuất cung, Tiểu Phương đại nhân các ngươi hãy đi bên cạnh ngọc liễn của hoàng thượng. Cấm quân bên kia đã thông báo qua, sẽ để lại vị trí cho các ngươi. Bệ hạ dặn ngươi đứng gần bệ hạ một chút, có chuyện gì cũng tiện chỉ bảo.



Phương Giải nói cảm ơn, Mộc Tam lại hạ thấp thanh âm căn dặn một câu:



- Bệ hạ không định dẫn theo cấp sự doanh xuất cung, Tiểu Phương đại nhân nếu hôm nay muốn khuyên bệ hạ thì tốt nhất là thôi, đêm qua Tô công công đã khuyên nhủ rất nhiều nhưng bệ hạ không có đáp ứng. Cũng không biết tại sao bệ hạ lại kiên quyết không mang theo cấp sự doanh như vậy, hay là có an bài khác?



Phương Giải trầm tư một chút nói:



- Ngươi có theo bệ hạ xuất cung không?



Mộc Tam lắc lắc đầu:



- Nô tài đêm qua trực ban, hôm nay nghỉ ngơi. Nô tài cũng muốn đi theo, đáng tiếc trong số những người an bài không có ta.



- Cũng tốt.



Phương Giải ngẫm nghĩ một lúc nói:



- Giúp ta trông coi Thọ Cung.



Mộc Tam ngẫn ra, hơi há há miệng:



- Tiểu Phương đại nhân là sợ bên thái hậu có chuyện gì?



Phương Giải gật đầu nói:



- Cẩn thận một chút vẫn hơn.



Mộc Tam dạ một tiếng nói:



- Nô tài cáo từ trước, chúc Tiểu Phương đại nhân sớm ngày thăng chức.



Phương Giải cười cười nói cảm ơn, sau đó ôm quần áo trở vào. Lúc hắn vào phòng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đều đã ngủ dậy, hiển nhiên để cho hai nữ nhân này cùng ngủ trên một chiếc giường đối với họ mà nói đều không hề thoải mái. Dù sao từng ấy năm qua, quan hệ của họ cũng không tính là thân thiết. Hiện tại tính tính của Trầm Khuynh Phiến mặc dù đã thay đổi rất nhiều, nhưng Mộc Tiểu Yêu nhất thời vẫn chưa thích ứng được.



Phương Giải nhìn sắc mặt hai người liền biết ai cũng ngủ không ngon, noia không chừng căn bản không có ngủ. Hắn cầm y phục đưa qua, cười cười nói:



- Sớm biết hai người nằm trên giường đều không ngủ được, chi bằng đêm qua ta cũng chen vào. Trái một người phải một người, cùng ta ngủ, các nàng sẽ thích ứng ngay.



Trầm Khuynh Phiến liếc nhìn Mộc Tiểu Yêu một cái, cười cười nói:



- Sư tỷ nếu đồng ý, ta cũng chẳng có gì phải từ chối.



Lời này khiến Mộc Tiểu Yêu lập tức đỏ mặt, lườm Phương Giải một cái sau đó bước nhanh ra ngoài rửa mặt. Phương Giải nhìn Trầm Khuynh Phiến, thầm nghĩ còn tưởng tính hiếu thắng của nàng đã thu liễm không ít.



- Nàng nói thật chứ?
- Vậy ngươi đến muộn ba mươi năm rồi.



- Uống rượu không?



Hắn hỏi.



Lão bản nương lấy ra một bình rượu từ trong túi hành lý, tự hào nói:



- Ta chỉ uống rượu hoa lê tự ủ… Có điều đáng tiếc, bình cuối cùng rồi, cứ không nỡ uống.



Lão già què hỏi:



- Trước đây không nỡ, tại sao hôm nay lại nỡ?



Lão bản nương chưa mở nút chai, hắn đã say một nửa.



Lão bản nương cười cười nói:



- Không nỡ uống, là bởi vì ta biết mình có thời gian đợi bình rượu này ngấm hơn rồi uống. Nhưng ngày đó Phương Giải đến tìm ta, sau khi đáp ứng hắn đột nhiên phát hiện không biết mình còn sống được bao lâu, cho nên dự định uống nó.



- Có thể… cho ta nếm thử một chút được không?



Lão già què gần như cầu xin nói.



Lão bản nương ngẫm nghĩ một chút sau đó gật đầu:



- Uống đi, nhưng có một yêu cầu.



- Ngươi nói!



Lão già què vội vàng nói.



Lão bản nương trầm mặc một lúc đột nhiên cười cười:



- Kì thực lý do ta không uống bình rượu này, không phải không nỡ, mà là dự định giữ lại cho nam nhân của ta. Nam nhân của ta mặc dù rất xấu cũng không phải là hán tử đội trời đạp đất, càng không có gia tài vạn quan, nhưng hắn là một nam nhân tốt… Hắn đến Tây Bắc, tự mình nói thập tử vô sinh. Nhưng ta cảm thấy hắn sẽ quay trở lại, bình rượu này ta chính là giữ lại cho hắn… Ta đáp ứng cho ngươi uống, nhưng chỉ được uống một nửa, để lại một nửa cho hắn.



- Tại sao?



Lão già què hỏi:



- Tại sao không cự tuyệt ta, từ mình giữ lại đợi hắn về?



Lão bản nương hạ giọng nói:



- Ta vừa mới nói, bởi vì ta không biết mình có thể sống qua hôm nay hay không. Nhưng ta biết xác suất sống sót của ngươi khẳng định sẽ lớn hơn ta, bởi vì ngươi cao hơn ta một chút… Nếu ta chết ngươi sống, giữ lại nửa bình rượu chon am nhân của ta. Nếu ta không chết, ngươi phải trả lại cho ta.



- Được!



Lão già què dùng sức gật gật đầu.



Lão bản nương đem bình rượu đưa cho lão què, lão què nhận bình rượu nhưng không uống, mà rất trịnh trọng nghiêm túc đem bình rượu buộc vào bên hông nói:



- Nếu như ngươi chết, ta sẽ đợi tìm nam nhân của ngươi sau đó cùng hắn uống.