Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 32 : Khẳng định bán đứng ngươi

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Lãnh thổ Đại Tùy từ nam tới bắc, từ đông tới tây, gộp lại hơn vạn dặm. Cả lãnh thổ Đại Tùy thoạt nhìn như một cái lưỡi lê đảo ngược, phía bắc lớn, phía nam nhỏ. Chiều dài nam bắc lớn hơn đông tây không ít. Mà từ Ung Quận ở cuối phía tây tới quận Giang Đô ở cuối phía đông đã vượt qua vạn dặm. Bởi vậy đủ biết lãnh thổ Đại Tùy rộng như thế nào.



Quận Ung Châu là quận Đại Tùy chiếm được sau khi diệt Thương Quốc mười lăm năm trước. Chiếm mất hai phần ba Thương Quốc. Ung Quận cũng là một quận lớn nhất của Đại Tùy. Thành Ung Châu chính là quốc đô của Thương Quốc năm đó. Sau khi Thương Quốc diệt vong, Thái tử Mộ Dung Sỉ chạy trốn tới thành Đại Lý, thành lập nước Nam Yến, xưng thần tiến công với Đại Tùy, tự xưng là Hoàng Đế nhi tử. Có lẽ vì lãnh thổ Nam Yến quá nhỏ, nhỏ tới mức Hoàng Đế Đại Tùy không có dục vọng chiếm cứ nốt, nên Nam Yến mới có thể kéo hơi tàn tới bây giờ.



Đại Tùy dùng võ lập quốc. Vì biểu hiện bản thân không vứt bỏ tinh thần thượng võ và ý chí chiến đấu của tổ tiên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều phát động ít nhất một lần tấn công với các nước bên ngoài. Cũng chính vì vậy, Đại Tùy đã lập quốc hơn trăm năm, người trong quân đội vẫn y nguyên chiếm địa vị rất quan trọng. Rất nhiều quốc gia, lúc đầu lập quốc đều tôn trọng võ tướng. Nhưng vài năm, vài chục năm sau, sẽ dần dần làm suy yếu quyền lợi của võ tướng, trọng văn khinh võ. Nhưng Đại Tùy lại khác. Từ lúc Thái Tổ Đại Tùy khởi binh tranh giành trung nguyên, các đời Hoàng Đế đều coi khai cương thác thổ là nhiệm vụ của mình. Nếu ai không chiếm được một mảnh ranh giới, liền chính hắn cũng coi thường bản thân.



Cũng bởi vậy, mà một vài nước xung quanh Đại Tùy khổ không thể tả. Nước Lương, nước Chu, nước Ngụy, nước Triệu, Nam Tề, Bắc Tề, Đông Ngụy, lần lượt trở thành tài sản để các đời Hoàng Đế Đại Tùy tự ngạo. Lãnh thổ của những quốc gia này, cũng trở thành các quận của Đại Tùy.



Đến đời Hoàng Đế trước, bởi vì không còn chỗ để đánh, đành phải động võ với Thương Quốc, một nước luôn bảo trì quan hệ tốt đẹp với Đại Tùy. Không phải vì vị Hoàng Đế đó quá độc ác, trách là trách Hoàng Đế trước nữa khiến cho Đông Sở, nước dám khiêu chiến với Đại Tùy chỉ còn lại một phần năm diện tích. Nếu không phải vì phần đất cuối cùng của Đông Sở là bán đảo, hơn nữa thủy sư của Đông Sở mạnh hơn lục quân, thì bán đảo kia đã bị Đại Tùy chiếm rồi.



Cho nên tới đời Hoàng Đế Đại Tùy hiện tại Dương Dịch, hắn rất buồn rầu. Đăng cơ mười một năm, mỗi năm hắn đều nhìn tấm bản đồ cực lớn treo trong Ngự Thư Phòng. Cố gắng tìm ra một đối thủ không phục Đại Tùy. Mười một năm qua, ngoại trừ đế quốc Mông Nguyên ở đại thảo nguyên ra, hắn thực sự không tìm ra nơi nào nữa.



Còn động võ với đế quốc Mông Nguyên, phải cần không chỉ là quyết đoán. Các đời Hoàng Đế của Đại Tùy không thiếu quyết đoán, nhưng các đời Hoàng Đế vẫn lựa chọn hòa bình với đế quốc Mông Nguyên.



Không phải là không muốn đánh, cũng không phải là không dám đánh, mà là không thể đánh.



Đại thảo nguyên trải dài mấy vạn dặm, còn lớn hơn lãnh thổ của Đại Tùy không biết bao nhiêu. Cho dù Đại Tùy phú giáp thiên hạ, cho dù Đại Tùy có lòng tin dùng bộ binh chiến thắng kỵ binh của đế quốc Mông Nguyên. Nhưng tuyệt đối không thể chèo chống được chiến tranh khổng lồ như vậy. Đại quân đánh trận ở biên cương xa xôi, tiêu hao cũng đủ đánh sập cả một đế quốc.



Quân đội không đủ quy mô năm mươi vạn trở nên, căn bản không thể động binh với Mông Nguyên. Năm mươi vạn nhân mã, viễn chinh mấy vạn dặm, tiêu hao sao mà to lớn?



Đây không phải là vấn đề có dám hay không, mà là căn bản không có khả năng.



Trừ khi Đại Tùy có được kỵ binh đủ để chống lại Mông Nguyên.



Mà kỵ binh, vĩnh viễn là nỗi đau nhức của Hoàng Đế Đại Tùy.
- Cái mã thí của ngươi thật không dễ nghe.



Hoài Thu Công cười cười nói: - Đã gọi đại nhân rồi, còn thêm chữ lão phía trước làm gì? Vậy mà ngươi còn nói ta chưa già? Hầu hạ ba đời đế vương, thực ra ta nên lui xuống từ sớm. Chỉ là càng lớn tuổi càng tham quyền, bản thân ngẫm lại cũng cảm thấy xấu hổ. Nhưng ngươi nói, Lễ Bộ không thể thiếu ta, vậy chỉ là lời nói trái lòngĐã hai tháng rồi ta chưa tới nhỉ? Thêm vài người mới ta cũng không biết.



Bùi Húy cười ngượng ngùng: - Đã năm tháng rồi ngài chưa tới.



- A?



Hoài Thu Công sững sờ, cười hắc hắc nói: - Nuôi cá, trồng hoa, đấu cẩu, vậy mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậyĐúng rồi, chỉ lo nói chuyện phiếm, quên mất chính sự bệ hạ giao cho.



Lão nhân vuốt chòm râu bạc trắng: - Tí nữa ngươi đi tiếp kiến mấy người Bắc Liêu kia. Tiếp đóntheo nghi thức của sứ thần đại quốc.



- Điều nàykhông phải trước kia chỉ bố trí một viên ngoại lang tiếp kiến sao? Lần này có gì bất đồng?



- Đương nhiên bất đồng.



Hoài Thu Công cười cười, nếp nhăn trên mặt hằn lên: - Tây Bắc sắp không yên ổn rồiLúc này người Bắc Liêu lại tự mình tới tận cửa, chẳng phải vừa hợp với ý của bệ hạ sao? Ha hảmuốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nghĩ lại mà sảng khoái.



Bùi Húy kinh ngạc há hốc miệng, không thể tưởng tượng nổi nói: - Bệ hạmuốn động binh với Mông Nguyên?



- Bằng không động binh với ai? Bệ hạ một lòng muốn như Hoàng Đế Thái Tổ a.



Lão đầu tử cười như một lão hồ ly, lộ ra sự đắc ý, còn có vài phần đáng yêu: - Tuy nhiên, việc này ta mới chỉ nói với một mình người. Nếu trong triều có tin đồn gì.lão đầu tử ta vì tham quyền sợ việc, chắc chắn sẽ bán đứng ngươi.