Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 33 : Trữ tài lục

Ngày đăng: 09:06 19/04/20


Hoàn Nhan Ly Yêu dùng hai tay nâng chén ngọc, ánh mắt nhìn chăm chú vào hơi nước bốc lên, hai chân kéo căng, mũi chân thỉnh thoảng động đậy. Có thể nhìn ra được hắn đang lo lắng. Ngồi trước mặt hắn là Lễ Bộ Thượng Thư của Đại Tùy, là quan to Nhị Phẩm. Đây là lần đầu tiên người Bắc Liêu được đãi ngộ cao như vậy, kể từ khi Khả Hãn Bắc Liêu Hoàn Nhan Dũng quyết tâm thoát ly khỏi đế quốc Mông Nguyên, đầu nhập vào Đại Tùy, phái sứ giả lặng lẽ tới Đại Tùy cầu kiến Hoàng Đế Đại Tùy.



Trước kia sứ giả tới Trường An, triều đình Đại Tùy dù cũng dùng lễ đối đãi, hơn nữa còn được Hoàng Đế Đại Tùy ban thưởng không ít. Nhưng lời thỉnh cầu xưng thần với Đại Tùy không có chút tiến triển nào. Được bọn họ coi là Thiên Khả Hãn, Hoàng Đế Đại Tùy căn bản không thấy bọn họ.



Lần này, xem ra có chuyển cơ.



Hoàn Nhan Ly Yêu đọc rất nhiều sách vở về Đại Tùy. Cũng từng thăm dò không ít việc về Đại Tùy. Thậm chí lúc còn trẻ, hắn từng đóng giả làm người Hán, sống ở trung nguyên ba năm. Nếu không phải về sau Bắc Liêu Thập Vạn Đại Sơn xảy ra vài chuyện khẩn cấp, thậm chí hắn tình nguyện sống trong một thành nhỏ của Đại Tùy, trải qua cuộc sống bình thường của con dân Đại Tùy.



Thập Vạn Đại Sơn quá lạnh, căn bản không thể so sánh được với giang sơn cẩm tú của Đại Tùy.



Hắn thích sơn thanh thủy tú của Đại Tùy. Thích sự tự tin trên khuôn mặt của dân chúng Đại Tùy. Thích văn tự của Đại Tùy. Thậm chí yêu thích nữ tử Đại Tùy. Cho dù nếu hắn nguyện ý, những nử tử xinh đẹp của Bắc Liêu kia đều nguyện ý gả cho hắn. Bắc Liêu là nơi cực lạnh cực nghèo khổ, nhưng nử tử lại xinh đẹp nổi tiếng khắp thiên hạ.



Trong hậu cung của Hoàng Đế Đại Tùy cũng có vài tú nữ đến từ Bắc Liêu. Đại Khả Đôn của đế quốc Mông Nguyên là quý tộc Mông Nguyên, nhưng trong mười hai Tiểu Khả Đôn, thì có ba người đến từ Bắc Liêu. (Đại Khả Đôn tương đương với Hoàng hậu, Tiểu Khả Đôn tương đương với cung tần)



Quý tộc Mông Nguyên, phú thương Đại Tùy, đều coi việc có được một nữ tử Bắc Liêu là điều tự hào. Nữ tử Bắc Liêu không những có làn da trắng nõn, hơn nữa trời sinh khúm núm. Có không biết bao nhiêu phú thương sau khi tìm được một nữ tử Bắc Liêu, liền mất đi hứng thú tới thanh lâu.



Nhưng dù vậy, trong ba năm ẩn cử ở Đại Tùy này, Hoàn Nhan Ly Yêu cảm thấy lấy một nữ tử nông thôn tay thô, chân to, im lặng làm ruộng sống qua ngày cũng là một việc rất hưởng thụ. Sáng sớm thức dậy xách theo cuốc xuống ruộng. Thê tử thì lau mồ hôi cho hắn, ngày qua ngày bình bình đạm đạm, nhưng an ổn yên tâm.



Ở Bắc Liêu, không có đất để trồng trọt.



- Ta nghe nói, khí hậu ở Thập Vạn Đại Sơn lạnh lẽo không đâu lạnh bằng. Lúc trẻ từng động niệm tới chỗ đó nhìn xem. Về sau nhập sĩ làm quan liền không có thời gian. Lại về sau trọng trách trên người nhẹ đi có chút thời gian nhàn hạ, thì thể cốt lại không chịu được.



Hoài Thu Công nhìn ra Hoàn Nhan Ly Yêu có chút co quắp, cười cười nói: - Đại Tùy luôn đối xử người Bắc Liêu các ngươi như bằng hữu. Chắc hắn khi ngươi đến đây cũng có cảm giác đó. Cho nên tới Trường An rồi, ngươi không cần phải bất an như vậy. Ngươi có thể coi nơi này là quê hương thứ hai.



Hoàn Nhan Ly Yêu vội vàng đặt chén ngọc trong tay xuống, hai tay tạo thành chữ thập, chân thành nói: - Vài chục vạn con dân Bắc Liêu đều nguyện ý thủ phục dưới chân Thiên Khả Hãn vĩ đại. Ngài biết đấy, chúng tôi rất có thành ý và trung tâm. Chỉ cần Thiên Khả Hãn vĩ đại nguyện ý, chúng tôi thậm chí có thể đưa toàn tộc tới trung nguyên làm thuận dân của Đại Tùy. Chúng tôi nguyện ý vì Đại Tùy trồng trọt, nguyện ý hiến ra ngựa và thuế ruộng.



Hoài Thu Công nhịn không được bật cười, khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, cười nói: - Bệ hạ không thiếu vài chục vạn con dân, Đại Tùy cũng có rất nhiều đất đai.




Hoàng Đế Dương Dịch đợi thêm một lúc thấy ông ta không trả lời, nghiêng đầu nhìn vị cựu thần đã bạc trắng tóc và râu. Thấy ông ta đang nhìn tô đựng hạt nhân, không ngừng liếm môi. Hắn không nhịn được cười cười, phân phó cho nội thị hầu hạ Tô Bất Úy ở bên cạnh đem tô hạt nhân còn lại tới chỗ Hoài Thu Công.



- Đến tuổi này rồi, cũng không ngại dọa người.



Hoài Thu Công cầm một hạt hạnh nhân bỏ vào miệng, một bên nhấm nuốt một bên trả lời: - Thấy bệ hạ ăn ngon, liền thèm ănNgười Bắc Liêu bên kia hẳn là không có vấn đề gì. Không giống như là người Mông Nguyên sắp đặt âm mưu. Cựu thần nghĩ, nếu thực sự là âm mưu của Mông Nguyên, vậy thì cũng quá thô ráp.



- Mông Ca hẳn là có tâm tư đó, nhưng lại thiếu quyết đoán.



Hoàng Đế cười cười hỏi: - Biên thành Phan Cố là Lý Hiếu Tông trông coi phải không? Hắn là một người cơ linh, biết đưa người tới Trường An.



- Nghe Hoàn Nhan Trọng Đức nói, có một người tên là Phương Giải khám phá ra tâm tư của bọn họ. Còn bảo hắn là yên tâm, chờ tới Trường An, nhất định sẽ có vị quan rất lớn tiếp kiến hắn.



- Phương Giải?



Hoàng Đế khẽ giật mình: - Sao cái tên này nghe quen quen?



Thái giám Tô Bất Úy đứng bên cạnh, khom người khẽ nhắc nhở: - Chính là thí sinh mà Phan Cố tiến cử tới tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Ngày hôm qua bệ hạ và Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu đại nhân có nói tới.



- Lại là hắn?



Hoàng Đế ngồi thẳng người. Sau khi suy nghĩ một lúc, cầm một quyển vở dày trên bàn lên, nhấc bút, viết hai chữ Phương Giải lên đó. Sau đó dùng chữ tiểu khải, ghi chú ở dưới. Đợi mực khô liền gấp lại.



Quyển vở rất dày, thoạt nhìn có vẻ đã lâu rồi, màu xanh, trên bìa ghi rõ ràng ba chữ to.



Trữ Tài Lục.