Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 1 : Tỉnh lại

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


La Giản lại nằm mơ, cậu thường xuyên thấy giấc mộng ấy. Trong mơ luôn có một người không nhìn rõ mặt đang nói chuyện với cậu. La Giản cố gắng mở to mắt nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cố gắng tập trung để nghe xem đối phương đang nói cái gì. Nhưng tất cả đều phí công.



Cảnh trong mơ cứ lặp đi lặp lại, cậu vẫn luôn nghi hoặc trong lòng, rất muốn biết được đáp án, rất muốn vươn tay, nhưng chẳng nắm bắt được gì.



Sau đó La Giản tỉnh giấc, cũng như sáng sớm mỗi ngày thức dậy trên giường, có chút mờ mịt, ý thức trống rỗng, rồi ngay sau đó, cậu lập tức nhận ra điểm bất hợp lý.



Đây không phải giường của cậu, cũng không phải phòng của cậu.



La Giản nhanh chóng bật dậy, khó hiểu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ cũ nát chưa đến hai mươi mét vuông, là kiểu phòng ở vào những năm tám mươi, có một cửa chính và một cửa sổ, trên đỉnh trần là ngọn đèn treo tỏa ra thứ ánh sáng mờ tối, trong căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một cái bàn làm việc.



Bài trí giản dị đến đơn điệu, ngoại trừ giường và bàn thì không còn đồ vật nào khác. Căn phòng này thoạt nhìn có vẻ không cân đối, La Giản quan sát kỹ một hồi lâu cũng chẳng rõ không cân đối ở chỗ nào, La Giản đành phải ngồi xuống giường, hơi thất thần, sau đó nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề quan trọng – cậu đang ở đâu?



Ký ức cuối cùng của cậu là, cậu như thường ngày tan tầm về nhà, ăn cơm tắm rửa xong xuôi ngồi lập hồ sơ cho công tác ngày mai, sau đó đúng giờ lên giường đi ngủ, cậu giống như người máy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi luôn chuẩn xác mười năm nay chưa từng thay đổi, nhưng tại sao khi tỉnh giấc, cậu lại ở trong trong căn phòng này?



Những điều không thể ngờ được còn rất nhiều, cậu cảm thấy căn phòng này rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến cậu cảm thấy khó thở, cậu đứng dậy đi đến trước cánh cửa duy nhất trong phòng, cánh cửa được làm từ gỗ trầm sơn màu đỏ thẫm, nhìn rất cũ, phía trên có tay nắm bằng sắt, La Giản vươn tay cầm lấy tay nắm cửa, ra sức vặn một cái, nhưng cánh cửa không hề chuyển động.



Sao lại thế? Chẳng lẽ đã bị khóa trái?



La Giản ra sức kéo đẩy tay nắm cửa, cho dù kéo về trước hay đẩy ra sau, thậm chí xoay trái xoay phải, cánh cửa vẫn không nhúc nhích, tựa như dùng thép nóng chảy ghim chặt vào vách tường vậy. La Giản lại ngây người trong chốc lát, cậu dùng sức đập mạnh lên cửa, vì cậu có cảm giác bên ngoài có người, nên hét lớn:




Chả hiểu gì cả! La Giản lắc đầu, lật trang thứ ba, tiếp tục đọc thành tiếng: “Ông trời! Thần nhất định sẽ không tha thứ cho việc làm của tôi….Đây là ý gì?”



La Giản chỉ thấy mờ mịt, có điều trang thứ ba có hai câu, câu thứ hai viết sát mép giấy bên dưới, tổng cộng có bốn chữ bằng mực đỏ: “Tôi đã giết hắn!”



La Giản nhíu mày, lật sang trang thứ tư: trống trơn, trang thứ năm, trang thứ sáu cũng trống rỗng….Cậu lật một lượt cho đến tận trang cuối, bên trên có chữ viết, là một câu hỏi viết ngoáy: “Mày muốn ra ngoài sao?”



Sau đó không còn gì đó.



“Đây là cái của nợ gì vậy?!” La Giản quả thật không tài nào hiểu nổi, vài câu chữ ngắn gọn lại khiến cậu càng thêm phiền não. Cậu quẳng cuốn nhật ký đi, mở ngăn kéo thứ ba, bên trong có một cái kéo và sợi một dây thép, còn có một cât bút bi vẫn còn mực, nếu cậu là một tên trộm giỏi bẻ khóa thì có lẽ mấy thứ này rất có lợi, nhưng thật đáng tiếc La Giản không phải.



La Giản mở ngăn kéo cuối cùng.



Bên trong là một mũi dùi và …một khẩu súng.



La Giản dại ra một lúc, mới vươn tay lấy khẩu súng kia ra, đặt trong lòng bàn tay nặng trình trịch, từ kết cấu và chất lượng thì có thể thấy nó không phải đồ giả hay mô hình linh tinh. Đây là lần đầu tiên La Giản chạm vào một khẩu súng đúng nghĩa, điều này khiến bàn tay của cậu thoáng run rẩy. La Giản nghiên cứu sơ qua, loay hoay một hồi mới gỡ được ổ đạn xuống, cậu phát hiện bên trong chỉ có một viên đạn.



Tại sao lại có súng? La Giản tự đặt câu hỏi, kiểm soát vũ khí trong nước rất nghiêm ngặt, trừ phi anh là cảnh sát hoặc bảo vệ có giấy phép dùng súng, thậm chí khi anh có giấy phép thì cũng chỉ được nổ súng khi cho phép, súng tại quốc gia này là vật khó kiếm ít gặp, mà giờ trước mặt La Giản lại có một khẩu, màu đen, không rõ xuất xứ, là đồ thật 100%.