Trọng Nham

Chương 95 : Bùng nổ

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Ôn Hạo bưng hai tách hồng trà nóng ngang qua sân quán cà phê, đi thẳng tới chiếc ghế dài đặt trong góc. Lý lão phu nhân đang ngồi ở đó gọi điện thoại, thấy hắn lại gần, có chút ghét bỏ liếc tách trà trong tay hắn, lại nói với di động: “…Thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi, mấy người canh giữ ở trong bệnh viện, có yêu cầu gì thì kêu người đi chuẩn bị. Không được để hai đứa nhỏ chịu ủy khuất.”



Ôn Hạo tâm nói: bà già này bất công thấy rõ, rõ ràng cả bốn đứa cháu đều xảy ra chuyện, mà trong miệng bà ta cũng chỉ thấy được 2 đứa cháu. Lời này nếu để người nào không rõ nội tình nghe được, nói không chừng còn tưởng bà ta có quan hệ rất tốt với con dâu. Trên thực tế, thái độ của bà ta với Trình gia cũng khá hời hợt, ngoài mặt không tỏ ra khó khăn mà thôi.



Cúp điện thoại, Lý lão phu nhân đang định nói chuyện, chuông di động lại vang lên. Ôn Hạo trộm liếc thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Bạch phu nhân”, âm thầm suy đoán người gọi tới là phu nhân Bạch tướng quân hay là nhóm con dâu trong nhà ông ta. Lý lão gia và Bạch tướng quân là chiến hữu, Lý lão phu nhân và nhóm nữ quyến Bạch gia quan hệ cũng phi thường tốt, lúc này có thể thuận lợi cứu mấy đứa cháu trai ra, Bạch tướng quân cũng góp phần không nhỏ.



“Đúng vậy.” Lý lão phu nhân thở dài với di động: “Ai nói không phải chứ, thật không thể tưởng tượng nổi… May mắn có Bồ tát phù hộ, đều cứu về rồi, thằng cả cũng đã thoát khỏi nguy hiểm… Bà hỏi thằng hai? Chuyện này nói ra cũng có chút kỳ quái, lẽ ra chuyện thằng hai về nước không mấy ai biết, sao có thể lộ ra ngoài được… ừ, cũng có khả năng, cảnh sát đang điều tra…”



Ôn Hạo bị trà nóng làm bỏng lưỡi, tâm hoảng ý loạn mà buông chén trà xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: vạn nhất điều tra tới hắn, vậy nên làm cái gì bây giờ?



Mấy ngày trước khi Lý Duyên Lân về nước, Trương Hàng có hẹn hắn ra ngoài uống rượu, khi đó hắn hình như… hình như… có đề cập tới chuyện Lý Duyên Lân thì phải. Có lẽ chuyện này chỉ là trung hợp, Trương gia cũng là gia đình có uy tín danh dự, Trương Hàng sao có thể dây dưa không rõ với đám hắc đạo kia được? Lại nói, thời gian trước công ty Đức Ôn gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn, vẫn là Trương Hàng bỏ tiền ra giúp đỡ hắn vượt qua cửa ải này, Trương Hàng nhìn qua cũng không phải loại người thiếu tiền… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Hàng không phải nhân vật có thực quyền trong Trương gia, vậy gã lấy đâu ra một số tiền lớn như vậy?



Ôn Hạo càng nghĩ càng hoảng hốt, tâm thần bất định ngồi im một bên nghe Lý lão phu nhân nói chuyện điện thoại, dư quang khóe mắt thoáng nhìn, thấy có người hướng tới bàn bọn họ đi tới. vừa ngẩng đầu, hóa ra là một vị lão tiên sinh. Lão tiên sinh này tuổi tác xấp xỉ Lý lão phu nhân, thái dương có chút xám trắng, lưng eo lại có vẻ thập phần cao ngất. Lý lão phu nhân cũng nhìn thấy người này, sửng sốt một chút, kinh ngạc đứng dậy, bước hai bước tới trước mặt lão tiên sinh kia, thăm dò mà gọi một tiếng: “A Uyên?”



Trên mặt lão tiên sinh lộ ra tươi cười: “Đại tỷ.”



Lý lão phu nhân trong mắt xuất lệ quang, vỗ tay ông ta sẵng giọng: “Nếu không phải do đám con cháu xảy ra chuyện, có phải em định không bao giờ quay về thăm chị không?”



Trên mặt Trương Uyên lộ ra thần sắc áy náy: “Đại tỷ, thực xin lỗi, em không giáo dục tốt con mình…”



Lý lão phu nhân khoát tay: “Con cái đã lớn, đứa nào cũng có suy nghĩ của riêng mình, đều không còn nghe lời.”



Ánh mắt Trương Uyên tràn ngập bi thương:”Đại tỷ, nó không những làm bị thương mấy cháu trai trong nhà, còn thèm muốn tài vật của người khác…em tuyệt đối sẽ không giúp nó, luật pháp muốn trừng phạt nó thế nào thì mặc nó, những gì nó phải chịu thì để nó chịu đi.”



Lý lão phu nhân thổn thức: “Chẳng lẽ em ngàn dặm xa xôi bay tới đây chỉ định khoanh tay đứng nhìn hay sao? Hiện tại có nhiều việc cảnh sát còn chưa điều tra ra được, nếu thật sự có liên quan tới Tiểu Hách, em nhất định phải khuyên nhủ thằng bé, tự thú hưởng khoan hồng sẽ tốt hơn.”




Trọng Nham đẩy Tần Đông Nhạc ra, đi tới trước mặt Lý Thừa Vận, đôi mắt hằn đỏ nhìn không chớp mắt vào ông ta, miệng gằn lên từng tiếng: “Ông nói ai có cha? Sao chúng nó đều có cha, còn tôi lại không có?”



Lý Thừa Vận trong lòng giống như bị một con dao cứa qua, vô cùng đau đớn, nhịn không được nhảy dựng lên cho Trọng Nham một bạt tai: “Oắt con, mày không có cha, mày không có cha, vậy lão tử là ai?”



Trọng Nham bị ông ta đánh lung lay một chút, cậu chậm rãi quay sang, một bên má hằn đỏ hình một bàn tay nghi hoặc nhìn ông ta, tựa như không biết ông ta là ai: “Ông? Ông là ai?”



Lý Thừa Vận thực sự bị cậu chọc giận.



Tần Đông Nhạc vừa rồi chậm một bước, hai mắt trợn trừng trừng nhìn Trọng Nham ngay trước mặt mình bị tát một cái, trong lòng giận dữ, thấy Lý Thừa Vận vẫn còn có ý muốn động thủ, vội vàng đi qua đẩy Lý Thừa Vận ra, xoay người ôm lấy Trọng Nham, cố nén tức giận ôn nhu khuyên cậu: “Anh đổi phòng bệnh cho em, lập tức đổi. Trọng Nham, ngoan, em nhìn anh này.”



Trọng Nham sau một khắc sững sờ, giống như đứa trẻ chịu thiên đại ủy khuất khóc ầm lên: “Ông nói ông là ba tôi? Sao ông lại là cha tôi được? nếu ông thật sự là cha tôi, vậy lúc mẹ tôi bị bệnh nặng, chi phí phẫu thuật một xu cũng không có, khi đó ông đang ở đâu? Khi tôi bị người ta ném vào đống rác mà nhổ nước bọt, ông đã ở đâu? Khi tôi không có tiền đóng học phí, bà ngoại tôi khóc ròng hai mắt khâu từng tấm lót giày cho người ta, ông ở chỗ nào? Hả??? Khi bà tôi sinh bệnh nằm viện, tôi đi tìm người quen vay tiền, thậm chí còn phải quỳ gối lạy lục cầu xin người ta, ông đã ở cái chỗ khỉ gió nào???”



Tần Đông Nhạc hai hàng nước mắt chảy xuống. anh chưa bao giờ biết rằng trước khi gặp nhau, cuộc sống của em ấy lại khốn khổ, chịu quá nhiều ủy khuất như vậy.



Những điều này là nỗi đau nặng nề sâu sắc nhất trong cuộc đời Trọng Nham, Trọng Nham thậm chí còn cho rằng cậu đã sớm quên đi. Đáng tiếc, cậu không thể. Những kí ức này vẫn cứ cố chấp bám rễ ở chỗ sâu trong trí óc cậu, vẫn luôn lẩn khuất trong góc tối hắc ám, chưa bao giờ biến mất. Lúc này, sự sợ hãi khi bị bắt cóc, bị trói, bị lạnh, còn suýt nữa bị giết, bị đánh tới nội thương, hay nằm trong bệnh viện gợi lên những kí ức kinh hoàng hồi nhỏ, nhưng những điều đó cũng không đáng sợ như khi mẹ Dương Thụ qua đời, khi đó dường như cả thế giới của cậu đều sụp đổ…tất cả những tuyệt vọng thống khổ Trọng Nham từng trải qua lại bùng phát cùng một lúc, khiến tinh thần cậu hỏng mất, rốt cuộc không chịu nổi áp lực nặng nề…



Trọng Nham ngã quỵ trong lòng Tần Đông Nhạc, gào khóc thảm thiết.



Lý Thừa Vận hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả Lý Ngạn Thanh cũng bị tình cảnh này làm cho kinh ngạc tới quên cả khóc.



Ngoài cửa phòng bệnh, trợ lý Cao Vân của Lý Thừa Vận thấy Lý Duyên Lân đang đi tới, thương cảm mà lắc đầu: “Nhị thiếu gia, để cho bọn họ yên tĩnh một chút đi, hiện tại đã đủ loạn rồi.”



Hết