Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 57 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Thời gian tan học giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, trong sân trường tràn đầy những khuôn mặt học sinh trẻ tuổi tươi cười, đường nhỏ trong sân trường gần rừng rậm chen chúc đầy bóng dáng.



Vốn là Thương Lam hẹn Trình Anh ở đường đi đến sân bóng, chạm mặt Lam Trí đến đây tìm cô.



Trong tay cầm theo hai hộp cơm đựng thức ăn, Thương Lam có chút ngoài ý muốn.



"Không phải anh trở về trong quân ngũ sao?"



"Làm sao, cô rất muốn tôi đi sao?" Lam Trí không vui dùng lỗ mũi hướng về phía cô: "Tôi đấy."



Thương Lam khổ sở nhìn cặp lồng cơm trong tay, cô không biết anh ta chưa về, cho nên chỉ chuẩn bị hai phần.



"Anh muốn ăn cái gì? Nếu không tôi xuống căn tin mua cho anh?"



"Không phải, tôi muốn ăn đồ cô làm." Lam Trí khẽ hừ một tiếng.



Vóc dáng người này ngưu cao mã đại tại sao lại giống như trẻ con vậy.



Thương Lam than nhẹ.



"Anh ăn của tôi đi." Cô ăn ở căn tin là được rồi.



"Một phần khác là cho ai?" Lam Trí ác thanh ác khí hỏi.



"Cái này..."



Thương Lam vừa muốn nói, từ xa truyền đến giọng nói vang dội của Trình Anh.



"Tiểu Lam, ở đây!"



"Lúc nào mà cô đã có quan hệ dính líu đến ba người đàn ông rồi?" Lam Trí xoay đầu vai của cô lại, không cho cô đi.



Giọng oang oang của Lam Trí làm thành một trận ồn ào, Trình Anh mất hứng, giẫm bước chân đi đến.



"Lam Trí, anh kêu ai là đàn ông!" Một cánh tay khoát lên vai Thương Lam, thầm dùng sức nói, giữa ban ngày cướp người.



"Ai hỏi kêu ai." Lam Trí nhếch lông mày, dùng lực xoa tay, mấy tháng huấn luyện thân thể cũng không phải là bày ra đó nhìn.



Sức lực của hai người đều không nhỏ, tranh giành cấu xé lẫn nhau chỉ khổ Thương Lam kẹp ở giữa, cô cau mày khẽ hừ một tiếng.



Trình Anh hướng về phía Lam Trí lớn tiếng tranh cãi:"Còn không mau buông tay, không thấy Tiểu Lam bị anh làm đau sao?"




"Không phải đi dạo vườn hoa nhỏ sao?"



"Không đi dạo không đi dạo, đi dạo có cái gì tốt, tôi đói rồi theo tôi ăn cái gì đi." Một con ruồi lớn như vậy bám theo, bà xã cũng sắp bị bắt cóc rồi, anh ta còn tâm tình gì mà đi ngắm hoa nhỏ, cỏ nhỏ.



"..." Ánh mắt chuyển qua bụng no căng của anh ta, Thương Lam nhịn không được sờ sờ, đây không phải là ăn no sao, tại sao lại đói bụng.



Ngắm nhìn bóng lưng của bọn họ dần đi xa, Ngụy Vô Lan vô cùng hứng thú châm lửa hút thuốc, bỏ vào trong miệng hút một cái, khì khì cười rộ lên.



Đột nhiên anh ta đối với cô gái này nổi lên hứng thú.



Thời gian một buổi chiều của Thương Lam đều bị Lam Trí chiếm đoạt hết, sống chết không cho cô về đi học, lý do anh ta nói vô cùng đơn giản-sắp phải đi, cô đi theo tôi một lúc.



Ăn vạ cộng thêm làm nũng, trải qua mấy tháng bộ đội đặc huấn, thân thể anh ta bền chắc, người cũng cao hơn, độ dày da mặt càng lộ ra sự vượt bậc về bản chất.



Thương Lam mồm mép nói không lại anh ta, trong hành động càng là không làm gì được phong cách cương quyết của anh ta, một buổi chiều hai người vùi trong quán cà phê gần trường học, Lam Trí cái gì cũng không làm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.



Thương Lam từ trong túi lấy ra một quyển tiểu thuyết, thờ ơ nhìn, khóe mắt liếc qua ánh nhìn chăm chú của nah ta, không hiểu hỏi.



"Nhìn suốt trưa rồi, anh không chán sao?"



"Không chán, xem cả đời cũng không chán." Nói về Lam Trí dụ dỗ ngon ngọt mặt không đỏ tim không thẻ dốc.



"..." Thương Lam đem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thấu giấu vào trong sách, có chút không quen loại ngọt ngào này, thì ra được người che chở lại thích đến vậy, như ăn trộm được mật đường, ngọt đến tâm phổi.



Mầm mống tình yêu sâu đậm trồng vào đáy lòng, lặng lẽ nảy mầm, chậm rãi đợi nó khỏe mạnh trưởng thành, cuối cùng sẽ có một ngày có thể dài thành một gốc cây đại thụ che trời, vì cô che đi mây đen chặn lại mưa lớn.



"Tiểu Lam." Đột nhiên Lam Trí kéo Thương lam đang cầm cuốn tiểu thuyết trên tay, ôm khuôn mặt của cô chăm chú nói: "Về sau cô nhìn thấy Ngụy Vô Lan, nhớ kỹ quay đầu đi liền, một câu cũng không được nói với anh ta, một chữ đều không thể biết không?"



"Vì sao?"



Lam Trí suy nghĩ chăm chú trong chốc lát, nắm tay cô tự nhận một cái đạo lý rất là đạo lý.



"Nói chuyện với anh ta sẽ mang thai. "



Thương Lam trong chốc lát nhịn không được, "Cười khúc khích".Một tiếng bật cười, vỗ vỗ mặt của anh ta nghiêm túc trả lời theo.



"Tôi biết."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (╯ 3╰) Vì nếp sống hiện đại ngày mai~, ba nghìn chữ trước tiên, (╯ 3╰) cầu giúp đỡ, bày tỏ tình yêu (╯ 3╰) che mặt, Thương mỗ càng viết càng cảm thấy miệng Lam Trí thật tốt.