Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 58 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Truy tìm nguồn gốc, Thương Lam cũng chỉ là một cô gái bình thường, đối mặt theo đuổi tình yêu, đối mặt tỏ tình, mặt cô cũng sẽ đỏ, tim cũng sẽ đập, cũng sẽ âm thầm vui vẻ, đối với quan hệ này cùng Lam Trí, ngay từ đầu cô cũng không phải quá coi trọng, luôn lấy tâm tình ứng phó đối xử với anh ta, có thể trốn thì trốn, tránh được thì tránh.



Cho dù cô không muốn thừa nhận, thương tổn đời trước quá sâu vào đáy lòng của cô, tình cảm vài chục năm cũng không giống như bao quần áo nói vứt bỏ liền vứt bỏ, đối mặt Triển Mộ và Thương Hồng, hai người ở đời trước tổn thương cô sâu đậm nhất, cô quen trốn tránh, cố ý bắt đầu không thèm nghĩ nữa, nhưng là cô không thèm nghĩ nữa không có nghĩa là chuyện đó không có xảy ra, cho nên lúc mới trùng sinh, Thương Lam đang mâu thuẫn, chán ghét bản thân mình.



Cùng lúc nội tâm khi cô đối mặt với Triển Mộ mẫu thuẫn, cô cũng muốn đi yêu anh, muốn đi đối xử tốt với anh, lại không dám đi yêu anh, không dám đi đối xử tốt với anh, mặt khác cô lại sâu sắc chán ghét bản thân mình như vậy, cần quyết đoán mà không quyết đoán nên phải chịu phản bội.



Mà lúc Lam Trí xuất hiện, trải qua hai đời làm sao Thương Lam lại nhìn không ra anh ta có hảo cảm với cô? Có thể cô không từ chối, không nói ra, cứ ở chung mập mờ như vậy, cô hèn hạ lợi dụng tình cảm của anh ta để thoát khỏi tâm ma của đời trước.



Bây giờ nghĩ lại, đời trước cô và Triển Mộ có gì khác nhau chứ? Chuyện đương nhiên hưởng thụ đối phương che chở lại thật lòng thật dạ keo kiệt trả giá.



Đưa Lam Trí đi, Thương Lam cũng không đón xe, từ từ đi về.



Cô không phải người có tâm địa sắt đá, nhìn ra được Lam Trí chăm chú nhìn cô, nhưng lại đứng thẳng trước mặt cô như ba hòn núi lớn.



Trước không nói không từ mà biệt, Lam gia ở thành phố B là danh môn vọng tộc, gia thế sự nghiệp lớn, mà con trai lớn Lam Linh vừa chết, không thể nghi ngờ Lam Trí là người thừa kế duy nhất, trước không đề cập tới Thương gia và Lam gia kết thù hận, về mặt gia thế, cô hoàn toàn không xứng với anh ta.



Thương Trung Tín đối với chuyện này vẫn không ra vẻ, Thương Lam cũng không nắm chắc được tâm tư của ông ta, còn có Triển Mộ chống đỡ...



Nhớ lại ánh mắt Triển Mộ sắc bén khi ngồi ở trong xe đòi hôn, Thương Lam không khỏi bắt đầu co rúm lại, ở trong lòng cô tự hỏi mình, liệu cô có đủ dũng khí để loại bỏ hết phần khó khăn kia để ở bên cạnh Lam Trí?



Lúc này điện thoại vang lên, Thương Lam nhìn màn hình một chút, là Triển Mộ.



Do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận.



"Triển đại ca, có chuyện gì sao?"



"Đang suy nghĩ gì?" Đầu kia truyền đến giọng nói Triển Mộ trầm trầm cúi đầu xuống, Thương Lam sửng sốt một chút, cảm thấy anh hỏi có hơi kỳ lạ.



"Không có, làm sao vậy?"



"Ngươi quay đầu lại nhìn." Triển Mộ cười khẽ.
"Đừng có giở trờ gian trá, em hiểu rõ ý của anh." Giọng nói thấm lạnh lượn bên tai, ngay cả khuôn mặt giả nhân giả nghĩa cũng không mang, anh khoác vai của cô đi tới giá hàng trước, thuận tay lượm vài trái cà chua ném vào trong giỏ xách.



"Biết hôm nay là ngày gì không?" Triển Mộ quay người lại dịu dàng hôn lên cái trán của cô.



Liệu anh có ở chỗ này ra tay với mình, Thương Lam trong bụng hoảng hốt, muốn lui lại, thế nhưng eo nhỏ bị giam giữ thật chặt, cô hoàn toàn không có chỗ trống để nhúc nhích.



"Ngày mấy?" Trên cơ thân liều mạng cùng anh kéo dài khoảng cách, cô tránh né môi anh đến gần.



Triển Mộ không trả lời vấn đề của cô, chỉ là trong tay âm thầm dùng sức, đơn giản ngăn lại chống cự của cô, không nhìn nơi khúc quanh có cameras đưa cô vào góc tường điên cuồng hôn, không hề kiêng dè!



Một người mất đi một người, quá trình có thể rất nhanh, rất nhanh, nhanh làm cho người khác trở tay không kịp, nhanh giống như tốc độ ánh sáng, cô cũng sẽ không bao giờ thấy nữa.



Ngày trước Thương Lam cái gì cũng không biết, Thương Lam chỉ có thể dựa vào anh, Thương Lam sẽ cười với anh, Thương Lam sẽ lấy chuyện của anh để đầu tiên, trên thế giới này chỉ có Thương Lam thật lòng đối xử tốt với anh, cứ như vậy tan biến, không thấy, thay đổi thành một đống tro cốt lạnh như băng.



Từ nay về sau buổi tối sẽ không còn người chờ cửa anh, không còn người mỗi ngày vì anh bỏ việc để nấu canh, không còn có người giống như cô đối xử tốt với anh...



Triển Mộ là người ích kỷ đến cực đoan, anh chắc chắn cô yêu anh, chắc chắc cô không thể rời bỏ anh, lại không nghĩ rằng, tiểu Lam của anh lại dùng cách này để vĩnh viễn biến mất trước mặt anh.



Thật ra mười năm không dài, có thể với anh mà nói, đã không còn cô, cho dù chỉ là một giây cũng dà đằng đẵng như một thế kỷ. 



Bây giờ người ngày nhớ đêm mong ở trước mặt mình, mềm nhũn tựa ở trong ngực của anh, ôm vào eo thon tràn đầy, ở đây không có người nào có thể cản anh, anh muốn làm gì cô thì làm.



Đột nhiên Triển Mộ hôn trở nên điên cuồng, trái tim đầy rẫy tuyệt vọng, Thương Lam bị đau nức nở khóc như bị anh nuốt vào bụng, anh càn rỡ hôn cô, từ từ trong ra ngoài, không buông tha một tí nào.



Anh muốn nói cho cô biết, hôm nay là “Ngày giỗ” của cô.



Lúc đi ra siêu thị viền mắt Thương Lam ươn ướt, cánh môi xinh đẹp vừa sưng vừa đỏ, khóe miệng còn dấu của vết cắn, người sáng suốt nhìn lên là biết ngay có chuyện gì xảy ra.



Dường như tâm tình Triển Mộ rất tốt, tràn đày tính chiếm hữu ôm lấy cô, liếm liếm khóe môi, giống như một độc xà không thỏa mãn, ánh mắt âm trầm đói khát nhìn cô, hận không thể đưa cô nuốt vào bụng.