Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 59 :

Ngày đăng: 12:48 30/04/20


Xe dừng ở trước một nhà trọ.



Triển Mộ đem phòng ở đều bán, chỉ có thể tạm thời ở chỗ này.



Thương Lam xuyên qua cửa kính xe nhìn nơi ở mới của Triển Mộ, mặc dù hoàn cảnh không so được với tiểu khu cao cấp trước kia, nhưng cũng đủ yên tĩnh, quả thực phù hợp với tính cách không thích ồn ào của anh.



Nhìn động tác Triển Mộ cởi dây an toàn, đột nhiên Thương Lam mở miệng nói.



"Triển đại ca, em muốn nói chuyện với anh." Cô nửa ngày suy nghĩ trong lòng mình vì kiếm một lý do không khiến cho anh nổi giận, lại có thể đem chuyện trở thành lời giải thích rõ ràng.



"Có lời gì thì đi vào rồi nói chuyện." Triển Mộ không chịu ý cô, tiếp tục động tác trong tay.



Liếc về anh vòng qua xe đi đến mở cửa cho cô, Thương Lam trong lòng hoảng hốt thốt ra.



"Em sẽ không đi lên."



Ở siêu thị lớn Triển Mộ cũng không biết kiêng dè, huống chi lên tới chỗ ở của anh, cửa lớn vừa đóng, cô chưa kịp ngồi xuống, ngay cả “Người cứu mạng” cũng không kịp kêu lên.



Triển Mộ dừng một chút, mở ra cửa xe bên này lẳng lặng nhìn cô, như là đang nhìn một đứa trẻ bốc đồng.



"Không phải đồng ý muốn làm đồ ăn sao? Không đi lên thì làm như thế nào? Anh cũng không có dụng cụ để em nấu ăn trong xe."



Thương Lam mắt đỏ trừng anh, trải qua một màn vừa rồi, chẳng lẽ cô sẽ còn tin tưởng anh đi lên, chỉ là muốn ăn đồ ăn cô làm?



“Anh có thể trả lại hoa tai ngọc của Lam Trí cho em không?” Cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí lớn nhất, cùng hơn như thế này kéo dài, chẳng bằng sớm đem chuyện nói rõ ràng.



"Triển đại ca, anh và Tiểu Hồng sắp đính hôn, trở thành em... em rể của em rồi, tình cảm là không thể miễn cưỡng, hơn nữa em cũng đã có người thích, xin anh nhìn tình cảm anh em những ngày qua mà bỏ qua cho em đi, chúng ta không nên vướng víu không rõ như thế."



Thương Lam nói đứt quãng, những gì nghĩ sớm trong đầu cũng không nhớ rõ.



"Người em thích là Lam gia Nhị thiếu gia?" Triển Mộ làm mặt lạnh tới, nói giễu cợt.



"Em có nghĩ tới không, Thương gia các em xứng đôi với Lam gia sao?"



"Xứng hay không là chuyện của em." Thương Lam hơi buồn bực giọng sắc bén nói, đạo lý này cô cũng hiểu rõ, nhưng trải qua việc Triển Mộ nói như vậy, lòng tự ái của cô bị đả kích lớn, cởi dây thắt an toàn xuống xe, vội vã đi qua bên cạnh anh.



"Em tự mình gọi xe trở về."



"Tiểu Lam." Một cánh tay vòng ngang qua, ôm lấy eo thon của cô thật chặt, chợt kéo lui về phía sau.



Triển Mộ ôm cô giam giữ trong ngực, thu hồi vẻ sắc bén vừa rồi, ngôn ngữ mềm mỏng nói.



"Chỉ là một bữa cơm, lẽ nào ngay cả một bữa cơm mà em đều keo kiệt không ở lại làm cho anh ăn?"



"Chỉ là một bữa cơm?" Thương Lam ở trong ngực anh giãy dụa, đơn giản là không tin lời của anh.




"Mới vừa học?" Triển Mộ hé mắt, không quá tin tưởng cô nói.



Mới vừa học có thể làm tốt như vậy?



Triển Mộ là một người rất coi trọng chất lượng, thường ngày ba bữa cơm tiết chế số lượng, coi như đi ra ngoài xã giao cũng sẽ không mê rượu, mỗi ngày sáng sớm chạy bộ giữ hình thể, nửa năm sẽ đi làm một lần kiểm tra toàn diện thân thể, đối với thức ăn yêu cầu cũng rất cao.



Nhưng tối hôm nay chỉ có một người ăn hết sạch đồ ăn của cô.



Thương Lam đứng ở bên cạnh bàn nhìn chén đĩa trống rỗng và Triển Mộ nằm ngang trên ghế sa lon nghỉ ngơi, có chút không hiểu hỏi.



"Triển đại ca, cần em mua cho anh thuốc dạ dày không?"



Vài ngày anh chưa ăn cơm rồi.     



"Qua đây." Triển Mộ hơi không khỏe lông mày nhíu lại, vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh.



"Em còn chưa dọn dẹp." Thuận tay nhặt bát rỗng trên bàn lên, Thương Lam lảng tránh không muốn đi qua.



"Để đó đi." Giọng nói lại lớn vài phần, mơ hồ lộ ra một tia uy nghiêm.



Đứng tại chỗ không hề động, cô do dự nói rằng.



"Triển đại ca, em cần phải trở về."



"Qua đây, em để anh nói mấy lần?" Triển Mộ giận tái mặt, lo lắng nhìn cô.



Không vui nhìn do dự bước chân không đi lên, anh đã tạo thành thói quen nhìn cô nhu thuận.



Thương Lam nuốt nước miếng một cái, hơi sợ lửa giận của anh, bước chậm bước chậm đi đến.



"A!"



Cô chưa kịp tiến lại gần, Triển Mộ đã đưa cánh tay dài kéo cô vào trong ngực, xoay người áp dưới thân thể.



Thương Lam bị sức nặng của anh chống lên, hoàn toàn lọt vào trên ghế sa lon.



Đợi cô phản ứng kịp, liền nhanh chóng nhích sang bên trèo đi.



"Anh muốn làm gì!"



"Đừng nhúc nhích." Tức giận quát cô, anh kiềm chế tay chân cô không an phận, toàn bộ cơ thể che kín lên cô: "Yên tâm, cái gì anh cũng sẽ không làm... Để anh ôm một lúc."



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (╯ 3╰) vào VIP  rồi, vào VIP rồi, vào VIP cùng ngày... Canh ba là không cần nghĩ ( cây nào Thương mỗ cũng lột qua) đêm nay bắt đầu sử dụng, ngày mai cô gắng thêm 2 chương, thương các người.