Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 1 :

Ngày đăng: 23:58 21/04/20


Khói trắng lượn lờ, sắc trời mông lung, ẩn trong không khí có hương thơm

đang ngầm phiêu đãng, một dòng hương thơm kia cứ quanh quẩn quanh chóp

mũi của nàng, lôi kéo bước chân của nàng, không thể không chế mà bước

lên phía trước, châm giẫm vào mây như bước vào hư vô.d



Chính là nơi này, mười năm nay, không biết đã mơ thấy đến lần thứ mấy-- nàng nhìn tay mình hiện tại, trắng nõn tinh tế, tuyệt đối không phải là nàng, nhưng, quan trọng hơn, trong tay đang nắm chặt

kiếm.



Đó là một thanh kiếm mà nàng chưa bao giờ thấy qua, chỉ dài ba thước, nhẹ nhàng mà mộc mạc, ánh sáng màu vàng lượn lờ trên thân,

thân kiếm khẽ rung động, tựa như không thể không chế một loại lực lượng

huỷ thiên diệt địa đang muốn phóng thích ra ngoài.



Cảm giác này

có chút kì quái, ở trong mộng, ở trong một thân thể mà nàng không thể

khống chế, không tự chủ được mà tiến về phía trước, dù thế nào cũng

không có cách để tỉnh lại.



Biết rõ là mơ. Biết rõ không phải là thân thể của chính mình.



Hoàn toàn biết rõ, phía sau cánh cửa bằng gỗ đàn hương ở trước mặt kia chắc

chắn không phải là thứ gì tốt. Nhưng cái thân thể đó vẫn tiến lên phía

trước, cũng khiến chính nàng trở nên mê muội, muốn nhìn thứ ở phía sau

cánh cửa kia.



Một cái khoá lâu đời đã phủ đầy tro bụi, rất nhỏ và cũng cực kỳ bẩn, nhưng lại là Phục Ma Chướng vững chắc của thiên hạ.

Điều kỳ quái chính là, những vòng xích của Phục Ma Chướng này lại không

bao trùm cả cánh cửa, mà chỉ quấn vài vòng rồi kéo vào phía trong cánh

cửa kia. Nàng vươn tay, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra, cũng không biết là

thân thể của bản thân hay vẫn là thân thể kia, tim đập dồn dập như sấm.



Cửa bị đẩy ra trong im lặng.



Trong nháy mắt, sát khí dữ dội đập vào mặt, suýt nữa khiến cho nàng hít thở không thông.



Nàng không lui lại, kiếm trong tay cũng càng lúc càng không yên ổn. Hai cột

đá vĩ đại cao vút sừng sững, xích Phục Ma Chướng uốn lượn mà lên, giăng

khắp nơi, chú văn treo chi chít ở giữa, sát khí dày đặc tiêu điều tràn

ngập.



Tựa hồ là đang nhốt người nào đó.



Nàng nhìn lên dọc

theo Phục Ma Chướng, nhìn thấy bóng lưng đang bị xiềng xích của Phục Ma

chướng giam cầm, càng lúc càng rõ ràng.
mắt sáng đứng đầu đám đệ tử, bạch y toàn thân làm nổi bật lên sự tuấn mỹ phóng khoáng của hắn, đúng là đại sư huynh Mạc Khinh Viễn.



Biết

sai rồi sao? Xét thấy trình độ đến muộn của Cổ Tiểu Ma cũng đã đạt được

tới một thành tựu quang vinh vĩ đại, Mạc Vi liếc xéo hắn một cái, không

chút lưu tình mà răn dạy nhi tử: “Con thân là đại sư huynh, cũng đừng có nuông chiều các nàng khắp nơi như vậy.”



Lúc sư phụ tức giận,

cũng chỉ có đại sư huynh dám nói chuyện. Tam sư huynh Đỗ Dục Thành cùng

Tứ sư huynh Đỗ Dục Kỳ cũng thu hồi vẻ mặt cười toe toét, hai huynh đệ

giống nhau như đúc, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một cây tùng lớn ở nơi xa, khiến Cổ Tiểu Ma cảm thấy biểu cảm giả vờ đứng đắn của bọn hắn lúc

này rất buồn cười. Nhị sư huynh Vân Tiêu cùng Ngũ sư huynh Phó Diệp Văn

đã xuống núi đi rèn luyện trừ yêu, vì thế trên núi chỉ còn mấy người đệ

tử bọn họ.



“Tiểu Ma.”



“Có.” Cổ Tiểu Ma toát mồ hôi lạnh mà hoàn hồn, nhanh chóng đứng nghiêm túc lại.



“Hôm qua vi sư đã nói như thế nào?”



“Sư phụ nói, cơm chiều hơi mặn, bảo sư nương bỏ ít muối lại một chút.”



...



Đỗ Dục Thành không có đủ định lực, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.



Thân hình của Mạc Vi cứng đờ, trầm giọng nói: “Càn quấy, ta đang nói đến lời hôm qua lúc luyện công xong kìa.”



Cổ Tiểu Ma giấu bàn tay đầy dầu mỡ ra phía sau, lắp bắp nói: “Sư phụ nói, mọi người trở về nghỉ ngơi sớm đi.”



“Trước câu nói kia.”



“Ta sẽ quăng con xuống núi.”



“Câu trước nữa.”



“Nếu hôm nay con vẫn không thể Ngự kiếm phi hành...”



“Được rồi.” Mạc Vi giơ tay lên: “Nếu như hôm nay con vẫn không thể thành

công, vi sư sẽ quăng con xuống núi, xem con có thể bay lên được hay

không!”