Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 31 : Công pháp

Ngày đăng: 05:38 19/04/20


Tuy rằng việc Lăng Tiêu xơi tái linh đan của hắn làm Du Tiểu Mặc vô cùng tức giận, nhưng cũng là trong một lát mà thôi.



Hắn đã có thể luyện thành công viên linh đan đó, tất nhiên có thể luyện lại viên thứ hai, chỉ có điều không thể nghiên cứu xem viên linh đan kia khác những viên khác ở chỗ này, việc này khiến hắn có chút tiếc nuối.



Cả một buổi chiều hôm nay, Du Tiểu Mặc đã đem ba trăm cây linh thảo luyện hết thành linh đan, không lãng phí một giây, tốc độ cũng nhanh hơn trước kia rất nhiều, hắn nghĩ đây là công sức của việc tập luyện thuần thục, bởi vậy mới có được thành tựu như hôm nay.



Nhưng mà nguyên nhân chủ yếu là năm mươi viên linh đan trong số đó hắn chỉ rèn luyện có một lần. Trước kia thời gian cần để luyện ra một viên linh đan là khoảng nửa ly trà, hiện tại với khoảng thời gian này, hắn có thể luyện ra hai viên linh đan cấp một, năm mươi viên hao tốn khoảng một canh giờ.



Chính vì tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cho nên hắn mới có thừa sức mà luyện ra viên linh đan đã bị Lăng Tiêu nuốt bay mất kia.



Viên linh đan kia là viên linh đan được hắn rèn luyện nhiều lần nhất từ trước tới nay, nói chính xác là năm lần, bình thường số lần cao nhất chỉ dừng ở con số bốn mà thôi, chỉ là trong lần rèn luyện thứ năm, hắn gần như dùng hết tất cả sức mạnh linh hồn, phải liều mạng lắm mới thành công được đó.



Đáng tiếc hắn còn chưa kiểm tra thành quả tốt xấu ra sao, đã bị Lăng Tiêu xơi gọn.



Vì vậy, hắn đành phải tự an ủi mình, may mà đó chỉ là linh đan cấp một, về sau có cơ hội lại luyện tiếp là được rồi.



“Tiểu sư đệ.”



Đang lúc hắn mải suy nghĩ tới thất thần, Lăng Tiêu đột nhiên gọi hắn một tiếng. Du Tiểu Mặc phản ứng có chút chậm chạp, sau một lát mới phát hiện ra Lăng Tiêu đang gọi mình, ngẩng đầu nhìn về phía y, trong đôi mắt còn lộ ra nghi vấn.



Lăng Tiêu cứ tưởng rằng cuối cùng tiểu sư đệ cũng biết tức giận rồi chứ, còn định chuẩn bị đùa hắn, không ngờ mới chỉ một lát thôi, cái vẻ mặt uất ức kia đã biến mất, khả năng tự lành còn cao hơn y tưởng tượng nữa, quả nhiên là thú vị vô cùng!



“Tiểu sư đệ, lần sau đừng để sức mạnh linh hồn tiêu hao nữa.” Lăng Tiêu đột nhiên đổi sang thái độ nghiêm túc.




“Nội môn à…” Du Tiểu Mặc cúi đầu hơi thất vọng, bây giờ hắn vẫn chỉ là một tên đệ tử ký danh, chuyện xa xôi như vậy nghĩ cũng đừng nghĩ chứ nói chi là hy vọng.



Nhìn vẻ mặt thất vọng của hắn, trong lòng Lăng Tiêu chợt dâng trào cảm giác thoải mái đến kì lạ, vô thức thốt lên: “Thực ra cũng không phải là chuyện không thể làm được.” Nói xong y liền hối hận, bởi vì…



Du Tiểu Mặc bây giờ như ngọn lửa bùng lên giữa đám tro tàn, dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn y chằm chằm.



Vẻ mặt này thật là muốn chết, giống hệt một bé mèo con vô cùng đáng yêu, lúc này, cặp mắt ngập nước vừa đen vừa lớn long lanh như ngọc đang nhìn chằm chằm vào y, Lăng Tiêu chợt có ảo giác mình đang bị một cái gì đó gãi tới mức trong lòng ngứa ngáy không thôi.



Y giả vờ ho một tiếng, rồi mới điềm tĩnh nói: “Xem xét tình huống hiện tại của ngươi, phái Thiên Tâm không đời nào truyền bản công pháp kia cho ngươi, có điều…”



Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa: “Có điều gì vậy?”



“Có điều ta có biện pháp lấy ra.”



“Thật chứ?” Vẻ mặt Du Tiểu Mặc hiện tại vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi sự vui mừng đi qua, hắn đột hiện nghĩ tới một vấn đề, lập tức giật mình: “Chẳng lẽ ngươi định đi trộm công pháp của phái Thiên Tâm?”



Vừa dứt lời, đầu hắn đã bị Lăng Tiêu gõ một cái đau điếng: “Nói gì đó, nhìn ta giống như kẻ hay làm mấy chuyện trộm cắp này lắm hả?”



Du Tiểu Mặc rất muốn nói giống chớ, rất giống là đằng khác, nhưng sau khi cân nhắc đến hậu quả, vẫn tiếp tục trái lương tâm mà lắc đầu: “Không giống.”



Câu này làm cho Lăng Tiêu đại nhân cảm thấy thỏa mãn ghê gớm, còn đến cùng y có rành việc trộm cắp hay không, đoán chừng chỉ có bản thân y mới biết được.