Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 731 : Đội bóng

Ngày đăng: 05:49 19/04/20


Mặc dù Trái Đất nhỏ hơn đại lục Thông Thiên vài tỷ lần, nhưng Du Tiểu Mặc không có ý định chỉ ở đây một hai tháng, vì vậy hắn mua một ngôi biệt thự ở trung tâm thành phố, là nhà của hắn và Lăng Tiêu.



Ngẫu nhiên Du Bách và Du Lộ cũng chạy qua làm chân sai vặt, cứ cách một thời gian ngắn, mẹ Du và ba Du sẽ tới, nhưng dù bốn người họ đều qua, biệt thự vẫn trống rỗng, mãi tới một ngày đẹp trời, căn biệt thự đột nhiên trở nên chật chội.



“Tiểu Cầu, không phải đã nói với ngươi, phải vứt rác vào thùng sao?”



Du Tiểu Mặc thở phì phò nhìn vỏ dưa đầy đất, lúc trước dạy nó cắn hạt dưa, tên nhóc này còn ăn luôn cả vỏ lẫn nhân, bây giờ biết tách vỏ dưa rồi thì lại cực kỳ mất vệ sinh.



“Xin lỗi mà!” Tiểu Cầu chột dạ rụt cổ, nó cảm thấy bỏ vỏ hạt dưa lên bàn quá phiền toái, cho nên tranh thủ lúc chủ nhân không có ở đây vừa ăn vừa thỏa thích ném xuống đất, ai ngờ chủ nhân lại về sớm như vậy.



“Con trai” Du Quân Kỳ ngồi trên ghế sa lon vừa ăn dưa hấu, vừa chớp mắt lia lại với hắn, “Tiểu Cầu đang giả vờ vô tội để kiếm sự đồng tình của con đấy, đừng mắc lừa.”



Du Tiểu Mặc tức giận nói: “Cha cũng tám lạng nửa cân!”



Du Quân Kỳ lập tức bĩu môi.



Du Tiểu Mặc không để ý tới ông nữa, đúng lúc này, Thôn Kim thú đột nhiên nhảy lên đầu hắn, đã qua bao năm, nó vẫn nhỏ như trước, mặc dù không hóa được hình người, nhưng đã có Bóng Bàn chung hoàn cảnh, có bạn cũng không phải chịu cảnh cô đơn.



“Ngao ngaooo…” Thôn Kim thú vội vàng kêu lên, sau đó nhảy xuống, cắn tay áo hắn kéo về phía cầu thang.



Du Tiểu Mặc đành phải đi theo nó lên lầu hai, xem nó muốn làm gì, đợi lúc hắn bị Thôn Kim thú kéo vào trong phòng, liền thấy Bóng Bàn bị vùi lấp trong một đống quần áo, hai đứa đang lăn lộn phía trên, không biết làm gì, đi vào mới phát hiện đó là y phục của chúng, sau khi hiểu ý mấy đứa, hắn cảm thấy hơi buồn cười.



Từ sau khi bội bóng tới Trái Đất, cả đám đều nhập gia tùy tục, mặc y phục của người hiện đại, nguyên một đám rất là ra dáng, nhưng đó là đám Tiểu Cầu thôi, dù sao chúng cũng biến hóa được, còn Thôn Kim thú và Bóng Bàn thì khác, chúng không thể biến hóa, cho nên cũng không có quần áo để mặc.



Ba đứa không chịu, nói sao cũng muốn mặc quần áo như người khác cơ.



Hết cách rồi, Du Tiểu Mặc đành phải tìm người làm giúp mấy bộ độ theo kích cỡ của chúng, người nọ còn tưởng hắn may đồ cho thú cưng, cười nói hóa ra hắn cũng có sở thích này.



Hôm nay, đám y phục đã may xong vừa được đưa tới, kết quả là mấy đứa đã không thể chờ đợi, quyết phải mặc thử một lần.


Vừa bước vào cửa, hai người đã ngửi được mùi rượu thơm lừng.



Đi theo mùi rượu vào trong vườn hoa mới thấy cả một đám người ngã trái ngã phải, đều là mấy đứa tửu lượng kém, nằm lăn ra ngáy khò khò, ngáy to tới nỗi phiền cả lòng, Du Tiểu Mặc đành phải chuyển một đám vào trong nhà, đóng cửa lại, âm thanh mới im bặt.



Du Lộ dừng một chút liền đi tới giúp đỡ.



Du Bách không đi qua, ngược lại đi về phía bàn rượu, vừa tới gần mới thấy Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế uống từng ngụm từng ngụm rượu, bộ dạng thích thú, như thể không chú ý tới sự hiện hữu của cậu.



Du Bách nhíu mày, “Không đi giúp đỡ còn ở đây uống rượu, anh còn là nam nhân của anh tôi sao?”



Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cặp mắt màu đen rơi vào người cậu, mãi tới khi thấy Du Bách nhíu mày, y mới chậm rãi nở một nụ cười trêu tức, “Tôi không phải, chẳng lẽ lại là cậu?”



Sắc mặt Du Bách khẽ thay đổi.



Lăng Tiêu liếc xéo Du Bách, cười đến là xấu xa: “Cậu, vĩnh viễn không có cơ hội đâu.”



Du Bách triệt để biến sắc, há miệng muốn phản bác lại, bả vai đột nhiên bị một bàn tay kìm lại, quay đầu nhìn mới phát hiện, chẳng biết từ bao giờ Du Lộ đã đi tới phía sau cậu, Du Lộ khẽ lắc đầu, sau đó Du Bách không cam lòng bị Du Lộ kéo đi.



Một lát sau, Du Tiểu Mặc đi tới: “Anh vừa nói gì với Du Bách đó?”



Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc ngồi lên đùi mình, tựa cằm vào vai hắn, chóp mũi cọ xát gò má, cọ tới khi hắn không nhịn được mà bật cười mới đáp, “Không nói gì hết.”



“Thế sao sắc mặt nó lại khó coi như vậy?” Du Tiểu Mặc không tin.



Lăng Tiêu suy tư một chút, “Đại khái là dẫm phải phân chứ gì?”



Du Tiểu Mặc: “…”



Toàn Văn Hoàn