Tử Mệ

Chương 11 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Thay thế phẩm? Ta chỉ là một vật thay thế thôi sao?



Thái giám bị phái đi bồi thái tửđem chuyện hai người ở Bắc Cung thuật lại hai năm rõ mười cho ta, nhưng mà giờ khắc này, trong đầu ta chỉ còn lại ba chữấy.



“Người kia” trong miệng Tử Nho, không thể nghi ngờ là chỉ Hoàng Thượng. Rốt cục ta đã hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của công chúa. Nguyên lai là như vậy, nguyên lai là hắn nói dối, Yến Tử Phượng, ngươi thật khờ, cư nhiên lại ngây thơ tin chút lời ngon tiếng ngọt, cư nhiên lại đi tin tưởng kẻ không trung thành, vô chủđịnh nhất thiên hạ.



Nhưng ta đến tột cùng là tức giận vì cái gì? Không phải chính ta cũng luôn lừa gạt hắn sao? Nhưng ta không hề muốn như vậy…… Không, tỉnh táo lại, Yến Tử Phượng! Không thể yêu thương hắn, không thểđộng tình, nếu yêu hắn là ngươi đã thua rồi! Ngươi rồi sẽ thất bại thảm hại!



Chỉ là ta không cam lòng, ta không cam lòng dỡ xuống lớp phòng bị của bản thân, ta không cam lòng cứ như vậy bại bởi tên Thần quan đó. Ân Tử Ly, ngươi nên vì hết thảy mà trả giá, ngươi nên vì lừa gạt tâm ý của ta mà nhận quả báo đi, ta muốn ngươi phải đem hết toàn lực sủng ái ta, ta muốn ánh mắt ngươi chỉ hướng về một mình ta mà thôi. Ta muốn ngươi hoàn toàn đem bóng dáng người kia xóa sạch, sau đó ta sẽ lợi dụng sự sủng ái này để khiến ngươi nước mất nhà tan, cho đến khi ngươi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cho đến khoảnh khắc ngươi nhắm mắt lìa đời. Cho nên, trước lúc ấy, ta sẽ không đem ngươi tặng cho bất luận kẻ nào, ta sẽ không để cho bất cứ ai uy hiếp ngươi, bởi vì tính mạng của ngươi chỉ có ta mới được quyền kết thúc.



Trong lòng không ngừng lặp lại những lời này, thế nhưng lại càng khiến tâm trí trở nên hỗn loạn. Hắn ở nơi nào? Vì cái gì còn không đến? Đang ở cùng với ai? Trong đầu toàn là những nghi vấn. Thực buồn cười, ta cư nhiên vì một người mình rắp tâm mưu hại mà tâm phiền ý loạn, nhìn bộ dáng này xem, ngươi sẽ làm thế nào thắng để hắn đây?



“Hoàng Thượng đâu?” Ta xao động hỏi,“Vì cái gì còn chưa tới? Hắn ở nơi nào?”



“Hồi đại nhân,” Tiểu Tứđáp,“Nghe nói Hoàng Thượng phải tới Bắc cung.”



Trong nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim rơi xuống tận đáy cốc, vô lực quay về. Hắn quả nhiên vẫn tới đó, hắn quả nhiên vẫn không quên được y, chính là bởi vì lúc trước y không lựa chọn hắn, cho nên y mới có thể kiêu ngạo mà bỏ rơi hắn, mà ta lại trở thành bóng dáng của y, chỉ vì bổ khuyết vài phân chỗ trống sao?



Lòng tham loạn, ta phiền muộn ngồi trên án, một mình uống rượu. Hắn nhất định sẽ không đến đây, không chỉđêm nay, về sau cũng sẽ thế. Tất cả bất an tích tụ từ lúc trước bùng phát, chỉ còn cách uống thật say, mới có thể hy vọng tất cả theo một sớm bình minh mà tan thành mây khói.



※※※



Bắc cung trong đêm không có vẻ tịch liêu, Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn bên giường bệnh, trên mặt lộ vẻ quan tâm rõ ràng.



“Sao rồi?” Hắn hỏi, ôn hòa nhìn chăm chú vào y.



“Ân,” Tử Mạch mỉm cười gật đầu,“Vi thần còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại Hoàng Thượng.”



Hắn cũng cười:“Nhưng thật ra lại làm trẫm lo sợ không ít.”



“Thật vậy chăng?” Y truy vấn,“Thần còn tưởng rằng trong lòng Hoàng Thượng sớm đã không có vị trí cho vi thần.”



“Sao có thể như vậy?” Hắn vuốt nhẹ sườn mặt y,“Việc tông miếu, xã tắc của trẫm vẫn còn muốn ái khanh vì trẫm mà lo lắng chu toàn.”



“Hoàng Thượng đem trọng trách giao phó cho thần, nhưng thần lại mang bộ dáng này……”



“Cho nên,” Tay hắn ngừng lại trên mặt y,“Ngươi phải dưỡng bệnh thật tốt, như vậy mới mau khỏe được.”



Y nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa:“Hoàng Thượng, chúng ta đã bao lâu rồi chưa ngồi với nhau nói chuyện?”



“Ba năm.” Hắn đáp, thần thái không đổi.



“Đúng vậy, ba năm,” Tử Mạch thương cảm nói,“Ba năm này, thời điểm duy nhất thần nhìn thấy Hoàng Thượng là ở trên tếđàn, tuy rằng chỉ có thể nhìn từ phía xa, nhưng thần cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, thần chỉ cần có thể thêm một lần nhìn thấy ánh mắt Hoàng Thượng hướng về phía thần mà thôi. Cho nên lúc này đây, thần thật sự thực sợ hãi, ta sợ lúc này sẽ làm sai điều gì, sẽ không được Hoàng Thượng yêu mến nữa……”



“Đừng nghĩ nhiều,” Hắn cười nhìn y,“Tâm ý của trẫm đối với ngươi trước giờ chưa từng thay đổi.”



“Hoàng Thượng……”



“Trẫm không đến thăm ngươi, là vì ngươi sẽ làm trẫm nhớđến Tử Nho, có chút không đành lòng.”



“Là lỗi của thần,” Tử Mạch đáp,“Thần không hiểu tâm ình của Hoàng Thượng, luôn tùy hứng……”



“Không cần, hơn nữa,” Hắn chặn lời y,“Ngươi luôn sầu lo như vậy đều là lỗi của trẫm, bất quá về sau mỗi ngày đều gặp nhau trên triều, ái khanh hẳn sẽ không còn ưu tư?”



Tử Mạch ánh mắt nhu tình, chậm rãi ngồi dậy, tìm kiếm đôi môi hắn.



Thân thể hắn nóng rực, nhưng đôi môi lại lãnh đạm, hắn không đáp lại y, Tử Mạch biết vậy.



“Hoàng Thượng.” Hạ nhân bên ngoái nhanh chóng tiến vào nói nhỏ với quân vương cái gìđó, rồi nhanh chóng ly khai.



Hắn đứng lên, bàn tay đặt trên gò má y nhẹ nhàng buông xuống:“Trẫm hôm khác lại đến xem ngươi, nhớ rõ phải an tâm dưỡng bệnh, còn nơi này,” Hắn đưa y đặt lên ***g ngực mình,“Vẫn còn giữ hình bóng của ngươi.”



Tử Mạch hiểu ý khẽ gật đầu, nhìn hắn rời đi. Cho tới bây giờ y vẫn nhìn không thấu hắn, bởi vì hắn đa nghi, bởi vì hắn giấu diếm tâm tình, cho nên y từng sợ hãi hắn, cho nên y mới lựa chọn 1 Tử Nho ôn hòa hiền hậu. Hoàng Thượng, là người duy nhất trên đời này làm cho y sợ hãi.



Ly khai Bắc cung, Hoàng Thượng vội vàng tìm đến Tử Mệ trai, chỉ thấy Tiểu Tứđi đi lại lại bên ngoài.



“Tử Phượng đâu?” Hắn hỏi.



“Hồi Hoàng Thượng,” Tiểu Tứ lo âu trả lời,“Đang ở buồng trong…… Hình như làđang khóc.”



Có người say rượu sẽ cười, có người khi say lại khóc, ta nghĩ ta nhất định là loại thứ 2. Một mình độc ẩm, ta đây là làm sao vậy? Lúc này lại còn khóc nữa, thật sự chẳng giống ta chút nào.


Hắn bất động thanh sắc nhìn ta, cái gì cũng không nói.



Ta lập tức xuống ngựa, nhìn phía xa xa, lấy cung tiễn từ tay một thuộc hạ.



“Tử Phượng luôn bị gió làm cho bất lợi, bất cứ khi nào bắn tên cũng không trúng hồng tâm.” Ta giương cung, nhắm vào điểm đen ở chính giữa, vừa mới nhắm bắn, mũi tên lại rơi xuống đất.



Hắn cũng xuống ngựa, đi tới phía sau ta, tay trái đỡ lấy cây cung trước mặt ta, tay phải cùng ta kéo dây cung, thân thể kề sát lưng ta, rồi cúi đầu bên tai ta nói nhỏ:“Người khi bắn cung, tên một khi rời cung, sẽ chậm rãi rơi xuống, cho nên,” Tay hắn hơi có chút lực, cung tiễn bắt đầu hướng về phía trước,“Khi ngắm bắn phải để mũi tên hơi chếch lên trên, khi bắn mũi tên sẽ tự khắc trúng hồng tâm.” Hắn nới lỏng tay, mũi tên nhọn hoắt rời cung mà lao vun vút, ở trong không vẽ nên 1 đường cong mơ hồ, trúng giữa hồng tâm.



Ta đứng yên tại chỗ, lộ ra vẻ mặt tán thưởng, mà hắn vẫn chưa buông tay, bày ra một tư thái vô cùng ám muội.



“Tướng quân quả nhiên là cao thủ bắn tên!” Ta một tay đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước.



Hắn vẫn như cũ bày ra vẻ mặt không gợn sóng, trầm lặng dời ánh mắt khỏi ta, hướng xa xa nhìn lại:“Thái tử vì sao phải lưu lại? Vì sao không theo Hoàng Thượng hồi cung? Mà ngày ấy, vì sao lại một mình tiến vào đường mòn hẻo lánh?”



Ta nhìn hắn, có chút thất ngữ, chỉ có thể khẽ cười nói:“Tướng quân khi đó cũng đang hành quân, tại sao cũng có mặt ở nơi đó? Tử Phượng thấy, tướng quân quả nhiên là tướng quân, đối với tiểu tốt tụt lại phía sau lại quan tâm đến vậy. Hay là, đại nhân phải chăng đã sớm chúýđến ta?”



“Hạ quan chỉ cảm thấy,” Hắn trấn định đáp,“Điện hạ dường nhưđang đợi người nào đến mang bản thân đi.”



Ta nhất thời thất thần, nhưng lại trả lời không được.



“Về phần ta,” Hắn tiếp tục nói,“Chẳng qua là muốn tìm một nơi phong cảnh khác lạ mà thôi.”



Khác, là như thế nào? Là không cần mang theo hộ vệ, tự kiếm riêng cho mình 1 mảnh đất trời? Trần Duệ, ngươi cũng thật không nên ở trước mặt ta nói như vậy, trong ngôn từ bại lộ bao nhiêu tâm cơ chẳng lẽ ta không biết?



Hắn xoay người leo lên lưng ngựa, hướng ta vươn tay đến:“Điện muốn xem chỗ phong cảnh mà ta đã muốn tìm thấy không?”



Ta không trả lời, cảm thấy có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn muốn nói hắn đã tìm được rồi sao?



“Sao thế, là Trần mỗ lầm tưởng?” Hắn do dự nhìn ta nói,“Cứ nghĩ rằng điện hạ có cùng sở thích với ta.”



Ta cười, đưa tay về phía hắn, thực sự cái làm cho ta kinh ngạc không phải là lời nói của hắn, mà là tình cảnh này cùng vời một ngày nào đó nhiều năm về trước rất giống nhau.



Hắn một tay ôm ta trong ngực, giật dây cương, tuấn mã chạy như bay.



Vó ngựa đạp tung bụi đất, đem cảnh trí phía sau hòa dần trong hưảo.



Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, chỉ là… hết thảy lại vô cùng quen thuộc.



Tuấn mã xuyên qua trùng trùng rừng rậm, dọc đường mòn tiến lên đỉnh núi. Ta dựa trong lòng hắn, phóng mắt nhìn ra, cảnh tượng trong thành toàn bộ thu hết trong đáy mắt, không sót thứ gì.



“Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ Trường An.” Hắn nói, hai mắt nhìn chăm chú về phía trước.



Ta không tiếng động mà cười:“Nguyên lai tướng quân có dã tâm lớn như vậy.”



Hắn cúi đầu nhìn về phía ta thản nhiên nói:“Có lẽ ta sẽ là người đem ngươi đi thật xa.”



“Trần tướng quân,” Ta nhìn hắn,“Chúng ta mới là lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại đem việc trọng đại như vậy nói cho ta biết, không sợ ta tiết lộ cho Hoàng Thượng sao?”



“Ngươi sẽ không,” Hắn tự tin đáp,“Thái tử, ngươi sở dĩ lưu lại không phải là vì ta sao?”



“Đại nhân khẳng định như vậy?”



“Bởi vìánh mắt xuyên suốt của ngươi,” Hắn thản nhiên nói,“Cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng có thể nhìn ra tâm cơ thâm hậu của ngươi.”



“Xem ra,” Ta tự giễu nói,“Tử Phượng đúng là không biết nói dối.”



“Chỗ hơn người của ngươi không phải ở lời nói dối,” Hắn đáp,“Màở chỗ mặc dù khiến cho người ta ngờ vực nhưng cũng không thẻ nào nhìn thấu hết, lại vẫn chiếm được sủng ái của đối phương. Yến Tử Phượng, ngươi thực sự vô cùng bản lĩnh.”



Ta nhắm mắt cười yếu ớt:“Xem ra Tử Phượng đã bị ngươi nhìn thấu rồi. Cho nên, lần này ngươi hãy mời Hoàng Thượng đến đây đi.”



Hắn gật đầu.



“Ta biết ngươi từng phái người điều tra ta, vì thế liền đoán được ta sẽ cùng hắn tới đây, hơn nữa sẽ vì ngươi mà lưu lại,” Ta nói,“Tướng quân đại nhân quả nhiên là thông minh hơn người.”



“Cũng không thể khẳng định như vậy,” Hắn trả lời,“Bất quá chỉ muốn thử 1 chút xem sao.”



Ta giương mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy một miếng ngọc ẩn hiện nơi vạt áo theo từng nhịp vó ngựa xóc nảy. Nửa khối ngọc tím này, bộ dáng này, không sai, là người kia, là miếng ngọc của thiếu niên kia, vì cái gì lại ở chỗ này? Vì cái gì lại ở trên người hắn? Chẳng lẽ……



Nhìn biểu tình kinh ngạc của ta, hắn có chút nghi hoặc:“Làm sao vậy?”



Ta chậm rãi dời tầm mắt, mờ mịt nhìn hắn:“Trần Duệ, ngươi đến tột cùng là ai?”