Tử Mệ

Chương 23 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Mỗi một lần đều là 3 ngày, vô luận thương tổn sâu nặng cỡ nào, vô luận ốm nặng ra sao, ba ngày sau ta vẫn có thể tỉnh lại, tiếp tục chịu đựng dày vò. Đến tột cùng thì 3 ngày nào mới làđiểm cuối sinh mệnh ta, chấm dứt vòng luân hồi tán khốc này?



“Tử Phượng, ngươi nói một chút nói đi.” Tử Thiên ngồi trước giường, nhìn ta mặt không chút thay đổi, chỉ cảm thấy bất lực.



Từ khi tỉnh lại, ta vốn không hề mở miệng nói một câu, nước 1 giọt chưa uống, cơm 1 miếng chưa ăn, ta chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hờ hững nhìn về phía trước.



“Tử Phượng, ta biết ngươi trong lòng ủy khuất,” Hắn nói,“nên hãy khóc đi, đừng đem hết thảy đặt nặng ở trong lòng, khóc được sẽ tốt hơn.”



Ta đã từng nói với hắn sẽ không bao giờ khóc nữa, cho nên ta sẽ không, ta không thể lại khóc.



Nhưng đến khi ý thức được, nước mắt đã lơđãng chảy dài.



“Tử Phượng……” Hắn tiến lên lau nước mắt cho ta.



Ta hoảng hốt nhìn về phía hắn nói:“Tử Thiên, đừng nói cho người khác, đừng nói cho người khác rằng ta khóc. Ta đã thề sẽ không khóc nữa, đừng nói cho hắn, đừng cho hắn biết.”



“Ân,” Hắn gật đầu, đem ta ôm vào trong lòng,“Ta biết, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”



Ta chôn mặt trong ngực hắn, nước mắt thấm đẫm vạt áo hắn, thân thể bắt đầu không nhịn được mà run run, run rẩy, ta thật không ngờ, ta lại có thể khóc thảm thương đến thế, cứ như vậy không thểức chế.



“Vì cái gì? Vì cái gì hắn lại đối với ta như vậy?”



Ta thầm tuyên thệ trong lòng, lúc này đây sẽ là lần cuối cùng ta khóc, từ nay về sau ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không vì hắn mà rơi một giọt nước mắt nào nữa. Ta sẽ vĩnh viễn hận hắn, ta muốn làm cho hắn hối tiếc không kịp, ta muốn để hắn trả giá tất cả.



Cứ như vậy đến nửa tháng sau, ngày săn bắn đãđến.



Ta ngồi trong xe ngựa, theo đội ngũ xuất hành chậm rãi đi.



“Điện hạ, vì sao nhất định phải đi? Mệt muốn chết, rồi thân thể sẽ không tốt.” Tiểu Tứ phụng dưỡng ở bên, vô cùng sầu lo.



Ta quay ra ngoài cửa sổ, nhìn rừng rậm trong ánh sáng nhạt nhòa, ảm đạm thất thần.



“Ta chỉ là…… muốn nhìn lại một nơi.”



Xe ngựa của Hoàng Thượng cùng thần quan đã sớm đi xa, sớm thoát khỏi tầm nhìn của ta, lệnh cho phu xe thay đổi hướng đi, tiến nhập đường mòn sâu thẳm.



Thanh phong phất qua hai gò má, cũng phất đi một thân bụi bặm. Ngay tại nơi này một năm trước, có người bằng 1 mũi tên cứu tính mạng ta; Mà một năm sau, ta cũng bằng 1 mũi tên mà lấy đi sinh mệnh hắn.



Ta xuống xe, đạp trên thảm cỏ khô, đi vào rừng trúc.



Ngón tay khẽ chạm vào những cành trúc xanh biêng biếc, vô luận giá lạnh hay nóng bức, sắc màu này sẽ không thay đổi. Mà trái tim hắn cũng như thúy trúc này, sẽ không thay đổi, ta tin tưởng, mãi cho đến khoảnh khắc chết đi, hắn cũng vẫn yêu ta, nhưng ta thủy chung không thểđáp lại tâm ý hắn, vô luận ta tưởng niệm thiếu niên khi trước cỡ nào, vô luận ta muốn thoát đi nơi này bao nhiêu. Khi còn sống hắn không cóđược ta, mà nhân sinh của ta sẽ lại bị một người khác hủy diệt.



Nếu lúc này ngươi còn sống, nhất định sẽ không để ta phải chịu thương tổn đến thế này; Nếu khi đó ta có thể cùng ngươi rời đi, sẽ không phải chịu đựng vận mệnh nữa.



Ý niệm lặp đi lặp lại trong đầu, tới tới lui lui không ngừng nghỉ, có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng thể quên.



Ta sở dĩ cảm thấy áy náy, là vì ta cuối cùng vẫn không thể chân chính yêu thương hắn, ta phản bội tình yêu thời niên thiếu, phản bội tưởng niệm quanh quẩn trong lòng nhiều năm qua.



Ta đã yêu 1 người mạnh mẽ chiếm đoạt ta.



Một mình bồi hồi trong khu rừng yên tĩnh, ta bắt đầu nhớ lại, giờ khắc này, nếu lại có kẻ muốn mưu hại ta, liệu có còn ai cứu ta 1 mạng?



Nơi này là nơi duy nhất ở bãi sănkhông có phòng vệ, cho dù ta lọt vào nguy hiểm, cũng không có bất luận kẻ nào phát hiện.



Người nào đó nếu muốn trừ bỏ ta, thì chọn nơi này quả thật rất tuyệt vời.



Quay lại, ta đãđi được rất xa, có thể hay không cứ như vậy chạy thoát, vô thanh vô tức?



Cảnh trước mặt một trận lạnh lẽo, ta kinh hãi, ý niệm vừa rồi quả nhiên ứng nghiệm.



Ta không biết, đối phó với 1 kẻốm yếu như ta, cần gì phải xuất động 1 đoàn quân khổng lồđến vậy.



Thích khách đứng đầu kề dao sát cổ ta, những người phía sau dần xúm lại gần.



Thật cẩn thận quay đầu lại, lại phát hiện người này chính là thị vệ mở cửa cung khi ta trở về từ Giang Nam, nói như vậy, những người này đều là bộ hạ của Trần Duệ?



“Chúng ta lại gặp nhau.” Hắn nói, ngữđiệu bình tĩnh.



“Giết y!” Người bên cạnh nói,“Y bán đứng Trần tướng quân!”



Nghe lời ấy, ta mới hiểu được nguyên lai tình cảnh của mình đáng thương như vạy. Lúc này, ta là kẻ tiểu nhân xu nịnh bán đứng Trần Duệ; Ở bên Hoàng Thượng, ta lại trở thành kẻ có mưu đồ phản bội. Xem ra ta hết đường chối cãi, ta cũng lười cùng bọn họ nhiều lời.



“Không vội,” Người phía sau ta nói,“Ngươi không biết là có thể dùng y để uy hiếp hoàng đế sao?”



Ta nhìn đám người chung quanh, bỗng nhiên cười lạnh:“Nhất định là thần quan đại nhân đã nói cho các ngươi những chuyện giật gân này? Không phải y nói, Hoàng Thượng sẽ diệt trừ dưđảng của Trần Duệ, quyết định đem các ngươi đuổi tận giết tuyệt?”



Mọi người không nói, chỉ ngạc nhiên địa trầm mặc 1 bên nhìn nhau.



“Vì thế, y cóý tốt nhắc nhở cùng an bài tỉ mỉ, các ngươi lẻn vào bãi săn, ép Hoàng Thượng để các ngươi đi khỏi Tử Viên, có phải như vậy không?”



Người bên cạnh vẫn không nói lời nào, vẫn nặng nề nghi hoặc từng lời ta nói.


Ta chuyên chú nhìn hắn, hắn thần sắc bình tĩnh, bình tĩnh như muốn vứt đi hết thảy, bình tĩnh nhưng lại khiến người khác đau lòng không thôi.



Ta có làm sai không? Ta bắt đầu tự hoài nghi chính mình.



Thời điểm hắn đi, không gian lặng yên không một tiếng động, từđầu tới cuối ta đều không đáp lại hắn.



Ta không cầu xin hắn tha thứ, không cầu xin hắn khoan dung, ta chỉ hy vọng, hắn có thể sớm rời khỏi nơi này, mặc dù phải đạp lên những mất mát cùng bi ai.



Ngày hôm sau, ta được Hoàng Thượng nâng xuống tếđàn. Hắn nói, muốn ta chính mắt chứng kiến sự diệt vong của Tử Mạch, cho nên ta phải ở trong này thưởng thức trọn vẹn cái hoa lệ phương hồn cuối cùng của y, rồi sau đó thưởng vị giây phút điêu linh.



Khúc [Lan Lăng vương] kia một năm trước câu hồn đoạt phách,mà giờđây, y lại đem mặt na vứt bỏ, mặc 1 thân y phục trắng thuần, không hề có hoa văn hay trang sức.



Tiếng nhạc còn chưa vang lên, nghe không được trận khúc hùng hồn ngày đó, bên tai lại truyền đến tiếng chuông bạc thanh thanh trên tay quan ti tế. Hôm nay y làm 1 gã ti tế, khẩn cầu cho đất nước bình an giàu có vàđông đúc, kính hiến một khúc tế vũ.



Vũ giả nâng cao tay áo, giơ ngón tay ra hiệu, phía sau ngọn lửa bốc cao, đưa y một thân áo trắng ánh đến đỏ bừng, càng khiến y trở nên uy hách, khoan thai, thanh thanh nhiếp hồn, trong miệng chú ngữđoạt phách. Từng lời nói ra đầy khí phách, giống nhưđẩy lui quỷ mị, tùy bước mà niệm:“Thiên bồng, thiên nội, thiên động, thiên phụ, thiên cầm, thiên tâm, thiên trụ, thiên nhâm, thiên anh! Thanh dương vì thiên, trọc âm vì! Phụng thỉnh thủ hộ chư thần, thêm hộ từ bi!”



Phù chú vừa ra, nghi thức tế lễ kết thúc, y lui vào phía trong tếđàn, nhất thời hoa quang bốn phía, ngọc thủ khinh triển, liền cầu nguyện:“Thịnh thế thái bình, thiên thu vạn tuế!”



Tiếng nhạc vang lên, nhưng điệu múa nhẹ nhàng kia chưa đổi. Bước chân khẽ chuyển, bạch sam khẽ nhếch, thanh tao thoát tục, tựa như tiên nhân.



Hết thảy đều cùng lần đó thập phần tương tự, ngay cả vị trí ngồi cũng không từng thay đổi.



Trên mặt ta không có biểu tình, hắn nói người này là kẻđã hại ta, nhưng ta cũng không tỏ vẻ oán thán, bởi vì một người mất trí nhớ không thể có cừu hận.



Hắn vẫn như lần trước, nhập tâm ngắm nhìn, nhưng lần này có lẽ chỉ là vì hắn sắp hủy diệt người trước mặt, cho nên muốn khắc sâu dung mạo xinh đẹp kia trong lòng.



Không khí vi diệu khiến người người hít thở không thông, ta cúi đầu, nghiêng mặt, dư quang xẹt qua nơi Tử Thiên đang đứng, hắn tựa hồđã hoàn toàn chết lặng, cho nên không thể phản ứng gì.



Khúc nhạc kết thúc, bốn phía lại rơi vào yên lặng, chờđợi y là sự hủy diệt khốc tàn.



Gió lạnh thổi tung mái tóc y, hé ra một dung nhan non nớt mà trong suốt, nguyên lai y trẻ tuổi đến vậy, chỉ tiếc sinh mệnh này sẽ chấm dứt ngay tức khắc.



Cánh tay y khẽ buông lơi, chỉnh đốn lại dung nhan, tựa như sắp đi thịnh yến, là yến hội chính tay ta bày ra cho y.



Ánh mắt y giờđây không còn ánh lên tia ngoan độc, nhìn không ra sự sắc bén, thậm chí khi đối mặt với ta, cũng không có nửa phần oán giận hay không cam lòng.



Chỉ làánh mắt ấy không dừng lại trên người Tử Thiên, là không muốn, không dám, hay không đành lòng?



Cảnh thượng thập phần quen thuộc, ta cũng hơn 1 lần bị cảđám người kề dao vào cổ giống thế kia. Vừa quay đầu lại, quân vương bên cạnh cũng rơi vào cảnh ngộ này.



Thị vệ canh giữ trên tếđàn bất ngờ làm phản, giờ khắc này ta mới ý thức được, thủ vệ trong cung đều do Tử Thiên chỉ huy, hắn nếu muốn phản loạn, cũng không phải việc gì khó.



“Tử Thiên,” Hoàng Thượng ngồi yên tại chỗ, trên mặt vẫn làý cười lạnh nhạt,“Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta.”



Hắn trấn định như vậy, lại khiến ta thêm sợ hãi, không phải sợ tình cảnh của mình, mà là Tử Thiên, ta thật không ngờ hắn cũng có thể lỗ mãng thế này, không tiếc đại giới, nhưng ta biết, kết cục của hắn chỉ có một.



Tử Thiên không đáp lại, hắn đã không cần biết kết quả như thế nào, hắn không cứu được y, điều này hắn đã sớm biết, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng muốn thử một lần, cho dù cuối cùng chẳng thể thay đổi bất cứđiều gì, nhưng hắn sẽ không hối hận.



“Ngươi cho là làm như vậy có thể cứu y sao?” Hoàng đế hỏi.



“Ta không biết,” Tử Thiên trả lời,“Có lẽ không thể, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”



Tầm mắt hắn đảo qua thủ hạ, rồi sau đó xoay người đi về phía tếđàn, thần quan si ngốc yên nơi đó, kinh ngạc nhìn hắn đến gần.



Hết thảy vừa mới bắt đầu cũng đã chấm dứt, Hoàng Thượng đã có chuẩn bị, đội quân tinh nhuệâm thầm ẩn núp đột nhiên phát động tập kích bất ngờ, chỉ trong nháy mắt, các tướng sĩ phản loạn liền bị cắt đứt cổ họng, toàn quân bị diệt.



Tử Thiên không dừng lại, hắn tiếp tục đi về phía tếđàn, tại nơi này, hắn từng không chỉ một lần ngắm nhìn Tử Mạch từ phía xa, hắn trở nên càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng xa lạ, nhưng mà hiện tại, hắn đã trở về, về với con người mình ngày xưa ấy.



Ánh mắt Tử Mạch nhất thời đọng lại, hết thảy đều ngoài dự kiến của y, y nghĩ hắn không còn thương y, y từng nghĩ hắn đã sớm không đểý, cho tới giờ, đều là do mình quá ích kỷ, quá mức tự kiêu, liều lĩnh để rồi mất đi hết thảy. Y vốn tưởng rằng đây là kết cục của mình, nhưng có lẽ trời cao vẫn thương hại y, hắn đang trao cho y tất cả những gì quý giá nhất, hắn yêu y, mãi cho đến hiện tại cũng không từng thay đổi.



Thủ vệ vây quanh tếđàn, tướng sĩ giương cung tiễn, ngàn vạn mũi tên nhọn đồng loạt hướng về nơi 2 người đang đứng.



Cuồng phong gào thét bên tai, Tử Thiên vươn tay, vén những sợi tóc tán loạn của đối phương, nói với y:“Tử Mạch, lần này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”



Đó là lời hứa thời thơấu, hắn chưa bao giờ quên. Đúng vậy, lúc này đây sẽ không rời xa nữa, bởi vì sinh mệnh luôn quá ngắn ngủi, chỉ có cái chết mới vĩnh hằng.



Y rúc vào lòng hắn, vòng tay này vẫn ấm áp tựa khi xưa, từ giờ trởđi, y sẽ vĩnh viễn nép vào vòng tay hắn, bất cứ lúc nào, vô luận người nào cũng không thể khiến họ chia lìa.



Hơn một ngàn mũi tên bắn ra, từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng phía tếđàn.



Ta nhắm mắt lại, khó có thể tiêu thụ thịnh yến đầy huyết tinh ấy, cung tiễn trong không trung vẽ lên trăm ngàn đường cong tán loạn, hồi lâu sau mới dần dần ngưng hẳn.



Khi rời khỏi chỗ này, trời bắt đầu mưa, nước mưa trút xuống rửa sạch vết máu tanh, tựa như cọ rửa hết thảy tội ác trên thế gian này. Máu loãng hòa với nước mưa chảy khắp tếđàn, lan tràn, đỏ sẫm đến rợn người.



Thi thể 2 người bị ném lên xe chở tù, trừ những mũi tên nhọn cắm trên thân xác, tất cả sớm đã huyết nhục mơ hồ, phân biệt không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dáng người đang ôm nhau. Mãi cho đến chết, bọn họ cũng không buông đối phương ra, bởi vì hắn từng nói, lúc này đây sẽ không rời xa y nữa, hắn đã làm được rồi.



Tử Thiên, ngươi thật sự rất ngốc, ngươi làm như vậy, không những không cứu được y, cũng không cứu được chính mình, nhưng ngươi cũng thực thông minh, bởi vì chỉ có như vậy ngươi mới vĩnh viễn được ở bên Tử Mạch của ngươi, ngươi đã chạm được đến sự giải thoát rồi.



Ta cùng hắn đứng trong mưa, nếu lúc này khóc cũng sẽ không bị phát hiện, thứ chảy xuống trên mặt đến tột cùng là nước mắt hay là mưa, chắc không ai nhận ra nổi, nhưng ta không khóc, ta không thể lại nuốt lời. Người bên cạnh lại trở nên trầm mặc, chỉ lặng im, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không nhìn, đôi mắt hắn trống rỗng không ánh sáng, có lẽ ngay cả trái tim cũng dường như ngừng trệ. Lần đầu tiên ta biết hóa ra hắn vô cùng tịch mịch. Trên đời này không có ai côđộc hơn hắn, bởi vì không ai tin tưởng hắn, không ai thương yêu hắn thật lòng, kể cả là người thân nhất hay tin cậy nhất.



Mọi người đều có vận mệnh của riêng mình, kết cục của bọn họ, không ai có thể thay đổi, nhưng nếu vẫn còn có thể cùng một chỗ, có lẽ cũng đãđủ rồi, âu cũng là 1 chút an ủi.