Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

Chương 14 :

Ngày đăng: 00:46 22/04/20


Ta nhịn không được đi tới bên cạnh ao, với tay khuấy đảo hồ nước, lạnh lạnh, thật thoải mái!



Lại nhìn một đám cá tụ tập cách đó không xa, toàn thân vàng óng ánh, giống như trân bảo.



“Đó là hoàng kim cẩm lý Giang Nam vừa mới cống nạp. Bởi vì toàn thân vàng óng ánh, nhìn qua phú quý tốt lành, trong cung trên dưới đều thập phần yêu thích.” Tông Thế Công giảng giải nói.



Ta gật đầu, thì thào phụ họa: “Ân, đích xác rất đẹp, nhìn qua có vẻ ăn ngon…..”



Nói còn chưa xong, phía sau liền truyền đến một tiếng “phốc”.



Chỉ thấy một thanh niên cầm chiết phiến trong tay thong thả đi tới, trên mặt rõ ràng mang theo tiếu ý. Một đôi mắt đào hoa từ trên người ta quét đến Tông Thế Công rồi lại quay về trên người ta. Bên cạnh thanh niên còn có một cung trang mỹ nhân, nhìn trên dưới hai mươi, thập phần quyến rũ, kể cả người ý chí kiên định như ta ( Long mỗ: Đâu? Ý chí của ngươi ở đâu?) nhìn qua cũng không tránh được xương cốt mềm đi vài phần.



“Vi thần kiến quá Võ tài tử, Thập tam hoàng tử.”



Thấy Tông Thế Công hành lễ, ta cũng vội vội vàng vàng hành lễ theo.



“Ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên nghe có người muốn đem trân phẩm cẩm lý nấu lên ăn. Ngươi thật buồn cười.” Thập tam hoàng tử một bên quan sát ta một bên chuyển hướng Tông Thế Công cười nói: “Ngươi nói đúng không, Tam ca.”



“Thần không dám. Thập tam hoàng tử gọi thần Thế Công là được.”



“Đừng thấy Võ tài tử ở bên thì nói giọng trịch thượng nga.”



Nữ tử xinh đẹp gọi Võ tài tử nghe thấy, cười nói: “Luận về vai vế các ngươi đều phải gọi ta một tiếng nương đấy. Dường như hiện tại ta thành ngoại nhân. Mà thôi, mà thôi, ta đi trước, dù sao ta còn có việc bẩm báo hoàng thượng.”



Ta nhìn nữ tử chầm chậm rời đi. Bóng lưng cũng thướt tha như vậy. Thực sự là báu vật a!



Chỉ là Võ tài tử này, thế nào nghe quen tai như vậy a!
” Đó là gia hương ta nói. Chính là chỉ nữ hài tử rất đẹp.”



“Đừng có oai niệm gì với nàng. Đầu của ngươi giữ lại vẫn có chỗ dùng.”



“Nói ngươi cứng nhắc ngươi thật đúng là cứng nhắc. Dù sao ta nghĩ nghĩ vẫn được đi.” Bất quá Võ tài tử, Võ tài tử, rất quen thuộc…… Chẳng lẽ là?



“Ta không có oai niệm với nàng, chỉ muốn biết tên nàng được không.”



“Không thể.”



“Ngươi không nói, ta đoán đoán xem. Nàng, có đúng hay không kêu Võ Mị Nương?”



“Mị không phải tên vốn có của nàng, tên là sau khi nàng vào cung được hoàng thượng ngự ban.”



Nghe được câu trả lời khẳng định của hắn, ta kích động đến nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần. Vừa rồi, ngay vừa rồi, ta, Vạn Niên Thọ, tự mình thấy phong thái một đời nữ vương Trung Quốc, còn nói chuyện với nàng nữa!



Mãi đến lúc cánh tay mơ hồ truyền đến đau đớn, ta mới hồi phục tinh thần lại.



“Rất đau ai!”



“Ta hỏi ngươi, chuyện hậu cung không ai nói cho ngươi, ngươi thế nào biết!”



“Cái này, ngươi thế nào biết không ai nói cho ta biết a.” Ta biết mình lỡ miệng, nói ra chân tướng chắc chắn không ai tin, chi bằng bịa một lời nói dối hợp lý, “Tình yêu trong hoàng cung a, hoặc nhiều hoặc ít truyền lưu trong dân gian mà. Ta cũng là nghe người khác nói, không ngờ lại là sự thực.”



Lực đạo Tông Thế Công đặt trên cánh tay ta dần dần nhẹ. Xem ra cái lời nói dối hợp lý này tựa hồ đã lừa được hắn. Gạt người, quả nhiên là điểm mạnh của người hiện đại a.