Tuyến Thời Gian

Chương 1 :

Ngày đăng: 06:01 19/04/20


Ngày đó, giống như cuộc sống hàng ngày của cô, bình thường không thú vị.



Thế nên sau này Chu Duy Duy hồi tưởng lại, một chặng đường kinh tâm

động phách như vậy, không nghĩ tới lại bắt đầu từ một ngày bình thường

như thế, chính cô cũng cảm thấy không thể không hoài niệm.



Hôm đó là thứ năm, ngày hai mươi mốt tháng tám, cô nhớ rất rõ ràng.



Ngày đó cô không phải đi làm, nhưng cũng không bởi vậy mà nhàn hạ. Cô mở máy tính điện thoại, máy ở trạng thái kết nối, điện thoại cũng thông suốt, tùy thời công ty có việc cô sẽ chạy qua.



Lúc ấy đã hơn 5 giờ một chút, cô vẫn chưa ăn cơm, sau khi đi toilet xong đứng trước bồn rửa mặt [1], đánh giá gương mặt yên tĩnh ổn định trước gương.



[1] trong cv nó là ‘thủy tào’ kh biết để thế này có được kh = =



Hé ra không phải là khuôn mặt xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất

thong thả ung dung, làm cho người ta nhìn, cũng tự nhiên cảm thấy tâm

bình khí hòa — khuôn mặt như vậy, theo lý thuyết là thích hợp học tiếng

Trung, cô gái triết học, mang chút hương vị cổ điển, nhưng Chu Duy Duy

lại chính là chủ cửa hàng đứng đầu trong hệ thống thông tin.



Cô là kỹ sư máy tính, cũng trước mắt phục vụ Công ty MIS phần kế toán ở đây.



Thời gian cô làm việc ở đây đã được 4 năm, căn cứ quy định có thể có

10 ngày nghỉ đông, không may, công ty MIS bọn họ chỉ có một mình cô,

cũng không tha cho cô khi nghỉ 10 ngày. Mặc dù còn có một viên chức MIS

khác thỉnh thoảng vào công ty giúp đỡ cô, nhưng là kế toán viên cao cấp

của công ty, trong kho số liệu có rất nhiều chi tiết tư mật của khách

hàng, ông chủ chỉ tín nghiệm một người giám thị là cô, vì thế vị kiêm

chức kia chỉ có thể giúp một vài chỗ không nhiều, cùng lắm chính là phụ

trách công ty Internet bình thường bên ngoài, máy tính lớn nhỏ máy móc

linh tinh; Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, vẫn là cô vào công ty xử lý.



Kể từ đó, cô chỉ có thể đem những ngày nghỉ đông đánh tan, thỉnh

thoảng xin một hay hai ngày, hoặc nhiều lắm sắp xếp cuối tuần từ đầu đến cuối, ngay cả nghỉ ngơi ba ngày, lại dài bước đi không ra.



Hôm nay là thứ sáu, cô xin nghỉ, tính cả ba ngày đều ở trong cái phòng nhỏ của mình hảo hảo làm đồ lười, cái gì cũng không làm.



Chu Duy Duy rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm.



Gian phòng lớn này khoản kỳ đầu tiên là cha mẹ giúp cô ứng, nhưng sau đó chính cô tự mình chi. Cha mẹ cô là người truyền thống, thực ra ngay

từ đầu rất không vui vì con gái chưa lấy chồng đã tự mình mua phòng ở,

vẫn cảm thấy tương lai chờ con gái đi xuất gia chuyển ra ngoài vẫn tốt

hơn.



Bất quá quê nhà cô ở Đào Viên, mỗi ngày đi xe đến khu Đài Bắc đông

đúc thực sự rất vất vả, nếu như ở thô phòng tại trung tâm thành phố này, vậy một tháng tiền thuê cũng không kém nhiều lắm có thể gửi vay rồi;

Suy đi nghĩ lại, lão phụ lão mẫu liền bỏ vốn tâm tình, thay con gái lúc

ấy vừa tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, thanh toán khoản kỳ đầu của căn phòng, mặt khác hàng tháng gửi phần chia làm gánh nặng cho cô, cũng coi như cho đứa con một chút áp lực cùng trách nhiệm.



Gian phòng này có mười tám khu nhỏ, bố cục bắt đầu từ phòng khách.

Bởi vì cô thích không gian rộng mở, cho nên đem vách ngăn giữa các

phòng bỏ sạch, chỉ dùng một vài cái tủ làm ngăn cách, bởi vậy toàn bộ

nhà trọ biến thành một gian phòng lớn, từ từng góc độ cũng có thể thấy

toàn bộ căn phòng.



Qua cái cửa nhỏ vào phòng, tiếp nối là phòng khách nhỏ, có một cái sô pha dài cho ba người ngồi, cùng với cái ghế dựa bằng mây, tivi tinh thể lỏng 40 inch là quà chuyển nhà của ông chủ.



Tiếp đến chút nữa là khu làm việc, khu vực này trải sàn gỗ, bình

thường có khách đến, trải thêm một lớp đệm chăn là có sẵn không gian cho khách.



Tới nữa là phòng ngủ của cô, tủ quần áo làm thành vách ngăn với những khu vực khác, kể từ đó, nếu có khách ngủ lại, cô cũng sẽ có không gian

riêng tư. Chỗ thoải mái nhất trong nhà cô chính là phòng làm việc, bởi

vì đây là không gian cô thường sử dụng nhất. Về phần cái phòng bếp nhỏ

đáng thương kia, dù sao trừ lúc thỉnh thoảng làm bánh sủi cảo, cô cũng

rất ít khi dùng.



Cô không phải là không biết nấu, chính là tan tầm về nhà thường rất

mệt mỏi, nhà lại chỉ có một mình, trực tiếp mua thức ăn ở ngoài là tiện

nhất.



So với một cô gái độc thân 26 tuổi mà nói, đây kì thật xem như là một căn phòng ở thoải mái, cô không nên cảm thấy bất mãn. Trên thực tế, cô

cũng không phải không vừa lòng. Cô chỉ là……



“Chỉ là cái gì?” Cô đứng trong phòng khách, nhăn mặt quỷ với chính mình.



Chỉ là……



Chỉ là hi vọng cuộc sống của cô ngoại trừ công việc, còn có thể có niềm vui khác.



Bởi vì tính tình hoà thuận, cô cơ hồ cả đời mang nhãn ngoan ngoãn, làm lâu cũng sẽ chán.



we will, we will rock you…… Chuông điện

thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô đi đến phòng ngủ, cầm lấy di động ở

đầu giường, cả người thuận thế nằm lên giường lớn mềm mại.



“Alo?”



“Duy Duy, tớ nhận được e-mail của cậu, tìm tớ hả?” Đầu điện thoại bên kia quả thực là một đạo tiếng nói vừa nhẹ nhàng lại tràn đầy sức sống.



Là bạn cùng đại học của cô, Lí Tri Nhã.



“Đúng vậy, cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài chút đi!” Ngược lại, tiếng nói của cô có điểm nhu hòa, lười biếng.



Nghiêm chỉnh mà nói, cô cùng Tri Nhã thời đại học giao tình cũng

không quá sâu, trên lớp chỉ là tình cờ gặp thì chào hỏi, nói nói cười

cười, nhưng sau khi ai nấy về nhà thì rất ít khi gọi điện cho đối phương cái kiểu bạn học cùng lớp kia. Sau lại biết Tri Nhã khi tốt nghiệp,

không hiểu rõ đàng hoàng mà đi làm nhân viên bảo hiểm, Chu Duy Duy hướng dẫn cô mua tờ phiếu bảo hành lần đầu tiên trong đời, hai người bởi vậy

mà trở nên quen thuộc.



Rồi cuối cùng, Tri Nhã thế nhưng trở thành người thường xuyên liên lạc với cô nhất trong đám bạn học.



“Tốt! Cậu nói cậu muốn biết rõ hơn một chút về loại bảo hiểm y tế mới nhất?”



“Đúng. Lúc trước vừa tốt nghiệp đại học, tớ không dám lập tức mua liền mấy sổ đơn vị, sợ phí bảo hiểm không đến, nhưng mà năng lực

kinh tế hiện tại xem như ok, cho nên tớ nghĩ đem bảo hiểm nhân thọ cùng

bảo hiểm y tế tăng cường thêm chút.” Cô giải thích.



“Không thành vấn đề! Loại bảo hiểm này nha, lúc mua mà tuổi càng trẻ, phí bảo hiểm càng thấp.” Từ đầu kia nghe thấy thanh âm lật giấy của Tri Nhã. “Cậu hôm nay lúc 5 giờ có rảnh không? Tớ đem một phần DM mới của công ty đến cho cậu xem, thuận tiện giúp cậu giải thích luôn. Hiện tại cậu ở công

ty sao?”



“Không có nha! Tớ hôm nay nghỉ ngơi. Chúng ta hẹn đi thuận tiện ăn một bữa cơm nữa. Cậu muốn lúc mấy giờ?” Cô ung dung nhìn chằm chằm trần nhà, thanh âm có điểm mệt mỏi.



“Khó trách nghe qua lười như vậy. Cô nương, mạng cậu thật tốt!” Tri Nhã cười nói. Đầu kia lại nghe thấy tiếng sột soạt không biết cô đang sờ cái gì, một lát sau, Tri Nhã bỗng nhiên nói: “Bằng không như vậy xem, tớ đang muốn đưa một bộ hồ sơ đến bệnh viện cho

khách hàng kí, cậu đến cùng, chờ sau khi kí xong hai chúng ta đi ăn

luôn.”



“Không ổn a? Khách hàng cậu ở đó, tớ đi theo, không phải rất kì quái sao?”



“Đừng lo lắng, khách hàng này cậu cũng biết đó, là bạn học cũ cùng chúng ta Đường Kiện.”



“Đường Kiện?” Chu Duy Duy nhíu mày.



Tên rất quen thuộc, gương mặt trong lúc nhất thời lại không rõ. Đường Kiện, Đường Kiện, Đường Kiện…… Nha, có!



“Là Đường Kiện kia sao?” Cô có chút bất khả tư nghị (khó tin).


Nghĩ nghĩ, Chu Duy Duy đột nhiên có chút hối hận, sao lúc đầu không

hẹn luôn ở chỗ cà phê có phải tốt hơn không? Hiện tại lại tự đem mình

treo nửa vời.



Chuyện sinh lý ngày càng bức thiết, không thể nề hà, cô đành phải đứng lên, thật cẩn thận đến trước cửa dò xét.



Bên trong vài người đang bàn chuyện, Tri Nhã lẩm nhẩm giảng giải một

ít văn kiện, Đường Kiện ngồi trên giường bệnh vừa vặn bị cô che khuất,

Chu Duy Duy nhìn không thấy, mà Văn Tuệ Linh đứng một bên sắc mặt còn có chút nghiêm, bất quá ngữ khí coi như hiền lành.



Cô nhẹ giọng đối với chính mình thở dài, nâng tay gõ nhẹ cửa phòng.



“Ừm, xin lỗi……”



Trong phòng ba người đồng thời quay đầu.



Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tĩnh lặng. Tri Nhã quay

người lại, vừa vặn tạo ra chỗ trống, người đàn ông trên giường ánh mắt

thẳng tắp nhìn cô.



Chu Duy Duy xấu hổ cười cười, vẫy tay với mọi người.



“Thật ngại…… Vừa rồi mọi người đang nói chính sự, cho nên tôi không có tiến vào quấy rầy.” Cô đánh thêm chút chào hỏi với Đường Kiện, “Bạn học, anh có vẻ khôi phục tốt lắm.”



Người đàn ông kia nguyên bản mặt không chút thay đổi đột nhiên khuôn

mặt ngẩn ra, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm cố định trên người cô.



Anh không có phản ứng, Chu Duy Duy thực xấu hổ, đành phải bổ sung thêm một câu, “Tôi là Chu Duy Duy, không biết anh có nhớ tôi hay không?”



Chắc là không nhớ rõ đi? Dù sao thời kì bọn họ còn học đại học, thật sự cũng không có qua lại gì mấy.



Nhưng mà, Đường Kiện thật sự khôi phục so với trong tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều.



Trong ấn tượng gương mặt kia luôn bị tóc mai cùng cặp kính đen che

khuất, nay toàn bộ tóc đều bị vén hết lên trên, ngược lại lộ ra khuôn

mặt sạch sẽ.



Hốc mắt vi thâm, nổi bật một đôi con ngươi đen lợi hại vô cùng, gương mặt gầy cao làm cho ánh mắt của anh thoạt nhìn nghiêm khắc hơn, nhưng

sắc mặt tái nhợt quá độ, thần sắc cũng quá âm trầm, nhưng ngũ quan Đường Kiện vẫn là đoan chính.



Cô không biết có nên dùng từ anh tuấn để hình dung không, bởi vì ánh mắt anh…… Cô rất khó hình dung ánh mắt này.



Người da vàng truyền thống hình dạng sọ tương đối tròn, ngũ quan

tương đối mở, nhưng anh ngay cả hình dạng sọ cũng vô cùng thon gầy hẹp

dài, hốc mắt hãm sâu, thời điểm không nói lời nào thoạt nhìn như đang

trừng người khác.



Anh so với trong trí nhớ cô là rất cao. Đúng vậy cô nhớ rõ anh cao cao gầy teo, bất quá cái “Cao” kia cảm giác là được cái gầy phụ trợ. Bởi vì thân thể không nhiều thịt, cho nên thể trạng giống như bị kéo dài quá.



Trong ấn tượng của cô anh hẳn là có vóc người trung bình trên 1m7, hiện tại thực tế gặp được, cũng như vậy.



Bởi vì bị thương ở xương sườn, ngồi ở mép giường lưng anh phải khom

xuống. Tri Nhã cũng không lùn, 168 cm, mà khi anh khom lưng có thể cùng

Tri Nhã nhìn thẳng, nói cách khác, nếu cả người anh đứng thẳng, ít nhất

ngoài 185 cm.



Nhưng…… Anh ta nhìn chằm chằm vào cô làm cái gì?



Chu Duy Duy bị ánh mắt anh nhìn chặt chẽ đến nỗi có chút hốt hoảng, anh ta hẳn là biết ánh mắt của mình rất lợi hại đi?



“Xin chào.”



Rốt cục có người hưởng ứng cô. Văn Tuệ Linh lễ phép cười cười, Chu Duy Duy nhẹ nhàng thở ra.



“Cậu muốn làm gì?” Tri Nhã dùng khẩu hình hỏi cô.



“Ngại quá, tôi mượn toilet một chút, các người tiếp tục nói chuyện.” Cô xấu hổ hướng toilet đi qua.



Tri Nhã thật muốn té xỉu!



“Nhịn không được.” Cô đối với khuôn mặt phẫn nộ của bạn, cúi đầu đi tới.



Sau đó bị người ngăn cản.



Chu Duy Duy thiếu chút nữa bị đụng đầu, vội vàng dừng bước lại.



Đường Kiện đứng trước, gắt gao nhìn chằm chằm cô.



“Đường, Đường Kiện?” Cô chần chờ gọi nhỏ.



Biểu tình trên mặt anh, chỉ có thể dùng “Rung động” để hình dung.



Một người đàn ông dùng vẻ mặt kinh sợ như vậy nhìn bạn, dù là cô gái

nào cũng không biết làm sao. Chu Duy Duy gần như muốn dùng tay sờ sờ mặt mình xem có phải dính cái gì hay không.



“Đường Kiện……” Văn Tuệ Linh với tay muốn chạm vai anh,



Anh không chút nghĩ ngợi nghiêng người né, từ đầu tới cuối anh mắt bức người kia cũng không rời khỏi mặt cô.



Chu Duy Duy ngực hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết

nên nói hay làm gì bây giờ, đành phải dùng ánh mắt hướng Tri Nhã cầu

cứu.



Sau đó, Đường Kiện cử động.



Anh đột nhiên hướng cô đánh úp lại, ánh mắt cực kì chuyên chú, vẻ mặt kiên quyết, phảng phất nếu lần này có người cản trở nữa, cũng sẽ bị anh nghiền nát.



Giây tiếp theo, cả người cô bị khóa trong lồng ngực nóng cháy của anh.



Chu Duy Duy kinh hô một câu, cả người hoàn toàn bị dọa!



Một cỗ mãnh liệt vị thuốc cùng nhiệt độ cao của cơ thể hướng vào cô,

sau lưng cô vang lên hai tiếng hít sâu bén nhọn, Chu Duy Duy da đầu run

lên, thậm chí không có dũng khí quay đầu nhìn biểu tình Văn Tuệ Linh.



“Bạn, bạn học……” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng là anh ôm nhanh như vậy, xương sườn lại bị thương, cô căn bản không bằng nói với

chính mình làm sao có thể chạm vào, làm sao không thể đụng vào, cả người gấp đến đầu đầy mồ hôi, cứng nhắc tại chỗ.



Cô cố gắng quay đầu chỉ điểm Tri Nhã cầu cứu, nha đầu kia chết tiệt kia căn bản đứng đó, hoàn toàn không đáng tin cậy!



“Em không sao, em còn sống, thật tốt quá……” Bỗng dưng, anh ở bên tai cô tiếng nói khàn khàn trầm thấp.



Cô không có việc gì? Người nằm viện không phải cô, cô đương nhiên không có việc gì!



“Bạn học, anh buông tôi ra trước……” Hai tay cô buông ở hai bên, không biết nên làm gì cho tốt.



Ôm lấy hai tay cô xoay mình thu càng chặt, cô bị ôm lâu đến gần như không thở nổi.



Đường Kiện chôn mặt trong tóc cô, hít lấy hương vị của cô, từng câu

lẩm bẩm trầm thấp không thể không nghe bay vào trong tai cô –



“Thật tốt quá, em không sao, anh tới kịp, anh còn tới kịp……”