Văn Ngọc Thanh Hiên Truyện

Chương 8 :

Ngày đăng: 00:14 22/04/20


Tôi đi photo tài liệu với tốc độ nhanh nhất có thể, đem tài liệu về lớp giao cho lớp phó học tập, mang sang lớp bên cạnh, rồi cầm bản gốc lên phòng giáo viên. Trước khi đi, tôi đã kín đáo liếc qua sân trường, lớp trưởng đang chơi bóng rổ. Mười phút nữa cậu ta sẽ nghỉ. Tắm ở phòng tắm của trường hết 15 phút, 15 phút tiếp theo sẽ đi dạo trong khuôn viên phía bắc của trường, và về lớp đúng 7h15 phút để chỉnh đốn lớp trước khi thầy cô bước vào.



Vậy là có hai mươi lăm phút cả đi cả về, hi vọng cháo không nguội, tôi rảo bước.



Thầy giáo nhận bản gốc từ tay tôi, mỉm cười:



- Làm nhanh lắm



Tôi chưa kịp đáp lời thì mấy tiếng “ọc ọc ọc” vang lên. Tôi ngượng ngùng cúi đầu. Thầy giáo cười khẽ, xoa xoa sống mũi:



- Ngại quá, em đừng để ý nhé. Tối qua tôi ở trường làm việc cả đêm. Giờ thành ra thế này ngay trước mặt sinh viên. Việc lớp, rồi tuyển dụng, việc ở công ty,... À, thôi đừng để ý làm gì. Em giữ kín việc này giùm tôi nhé.



- Vậy thầy chưa ăn gì ạ? - Tôi nói mà không kịp nghĩ, cặp lồng cháo trên tay bỗng dưng nặng trĩu xuống. Tôi đặt luôn cặp lồng ấy lên bàn - Em có cháo đây này.



Nói ra rồi tôi hối hận ngay lập tức. Cảm thấy mình nhanh nhảu đoảng lại thiếu lễ phép. Cứ như chỉ đợi người ta mở miệng là vồ ngay lấy. Tôi lại cúi đầu thật thấp, giấu đi những suy nghĩ hỗn loạn, hi vọng duy trì hình ảnh đạm mạc chững chạc thường có. Không khí không vì thế rơi vào khoảng lặng bởi người ấy bật cười:



- Ừ. Tôi không chê đâu. Đói quá rồi, xin phép em nhé.



Chữ “nhé” kia hình như hơi dài ra một chút, hơi luyến láy, hoặc hình như tôi nghe nhầm rồi.



Cầm cặp lồng cháo chỉ còn chút ít ở đáy ra khỏi phòng giáo viên, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại rẽ qua khuôn viên bắc của trường. Khuất sau lùm cây, tôi nghe tiếng tíu tít:




- Hỏi thừa thãi thế?



- Ừ, tại... tại tôi chưa đến đây vào buổi chiều với... với tối bao giờ...



Tôi làm điệu bộ lắp bắp, vụng về giải thích. Tỏ ra khôn ngoan từng trải với kẻ thích giễu võ dương oai chỉ khiến việc khai thác thông tin đi vào ngõ cụt.



- Ha, tôi đến đây đều đặn sáng và chiều. Nhưng tiên cá mắc cạn ạ, không được phép và không nên đến đây vào buổi tối.



- Thật... thật sao?



- Ừ. Trường mình có một lời đồn, từ rất lâu rồi, bao thế hệ học sinh đều biết tới lời đồn đại ấy, có người còn kiểm chứng và đã biến mất trong bí ẩn.



Đã biến mất trong bí ẩn sao còn gọi là kiểm chứng? Logic gì đây? Tôi cảm thấy mình cũng ngu luôn rồi nhưng bên ngoài vẫn chăm chú, háo hức lắng nghe, thuận tiện giấu đôi bàn tay dày vết xước nông sâu ra phía sau tránh gây sự chú ý. Có lẽ biểu cảm của tôi khiến lớp trưởng hài lòng, sau khoảng lặng hợp lí thường được dùng để gây tò mò cực độ, cậu ta mặt mày nghiêm trọng nói tiếp:



- Ngày xưa, từ thời chiến, khi trường mình chưa có hai chữ Quốc tế, có một đôi trai gái yêu nhau vô cùng sâu đậm. Họ cũng như bao người khác, gác bút nghiên lại theo lời gọi của Tổ Quốc, chàng trai chuẩn bị ra chiến trường, cô gái lên đường vào quân y. Họ đã hẹn thề nhau dưới gốc cây đa kia rằng nhất định sẽ bình an trở về, sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm. Chiến tranh qua đi, cô gái trở về. Cô ấy tối tối đến trường, ngồi trên gốc cây kia, chờ đợi. Chờ đợi, lại chờ đợi. Không có tin báo tử, chỉ có bạn bè cũ được mời đến đám cưới của chàng trai và bạn thân cô gái. Sự dữ dội thời chiến không đáng sợ bằng những phản bội thời bình. Cô gái biết tin nhưng chỉ cười, cô bảo, cô đợi chàng trai của ngày xưa. Ngày họ lấy nhau, cô gái không đi dự. Tối ấy, đúng giờ mà năm xưa họ chia tay nhau, cô ấy đội mũ trùm đầu đến trường, và... Khoan đã, đúng là cậu mang cháo cho tôi không? Tại sao chỉ còn một chút ít thế này? Không đúng, đây là bị ăn chỉ còn chừng này. Nói ngay, cậu đem cháo cho thằng nào ăn hả? Nói ngay, còn đờ đẫn cái gì?



Lớp trưởng lay bả vai tôi rất mạnh khiến cả người tôi chao đảo. Tôi là dân kinh tế, nhưng có những câu chuyện kể, lại dễ dàng khiến tôi chìm vào thế giới khác. Như kẻ lãng du, tôi bước vào thế giới đó, chứng kiến những sự kiện đó trước mắt, rồi chính tôi sẽ nhìn ra cái kết của câu chuyện ngay trước khi nó kết thúc. Chỉ là, tôi đờ đẫn, một phần vì đã nhập tâm, một phần vì câu chuyện này được phủ một màn sương, ngoài những bóng hình mờ mờ nhân ảnh, tôi không thể nhìn rõ sự kiện, không thể nhìn ra kết thúc. Có lẽ, đây chỉ là một câu chuyện truyền tai nhau, không hề có thực? Có lẽ thế giới mờ mờ kia chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra, không giống như những lần kia, không thực sự như những lần kia. Tôi tự thuyết phục mình như vậy, rồi nhìn lớp trưởng nhoẻn miệng cười. Hình như cậu ta khựng lại thì phải. Rồi tôi thấy cậu ta vừa rảo bước vừa quát lớn “7h25 rồi, ngay lập tức về lớp! Nếu muộn giờ để thành tích lớp bị ảnh hưởng, tôi sẽ không tha cho cậu!”



Tôi nhìn theo cậu ta, rồi hấp tấp chạy theo. Hình như cậu ta giận. Mà đang giận lại đờ đẫn. Rồi lại giận. Tôi đâu phải chuyên gia tâm lý học, tôi chịu. Đi nhanh không thì bị phạt mới là quan trọng. Tôi không thể để mình lại gây sự chú ý được. Không tốt lành gì.