Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 64 : Tình bạn

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Đứng trước ngôi biệt thự đồ sộ, Nghi Lan khẽ mỉm cười. Sự việc căn bản là, bạn thân của nàng, bị xảy thai.



Nguyên nhân dẫn tới hậu quả trên, chính là do ông chồng yêu quý hoạt động không biết tiết chế!



Nghe nói nàng ta giận tới mức, hai tuần nay đóng cửa phòng, đuổi

chồng lên tầng năm; nhất định không chịu nói chuyện lời nào. Ba mẹ chồng xót cháu, đâm ra lôi kéo được, tóm lại, ông Minh đã không đủ kiên nhẫn

để chịu sự lạnh nhạt này nữa, đành tìm gọi đồng minh khuyên nhủ hộ.



Bất giác nàng nhớ tới Việt, trước kia anh còn, những lúc dỗi hờn, cũng rất thú vị, nhớ anh quá.



Cả lúc nàng xảy thai nữa, nếu như anh biết, anh sẽ xót lắm…mà không

cần như vậy, nếu như còn anh, nhất định là sẽ không có chuyện đó.



Mắt nàng nhòe đi, từ bao giờ Nghi Lan biến thành mít ướt không biết?



Ba chồng Uyên mở cửa cho nàng, lần trước có va chạm nên nàng cũng hơi ngại, nhưng may mà bác ấy dễ tính, xem ra cũng chẳng nhớ chuyện gì cả!



Nó đang nằm trong giường, cuộn chăn kín mít.



Cố lấy bộ dạng vui vẻ, nhiều sức sống nhất có thể, nàng tới, giật chăn, quát nạt.



-”Nào, chị này, chị làm sao?”



Uyên thấy bạn thân, càng mếu máo sẻ chia…



-”Mày không biết đâu, tao đau lòng chết đi được…tên khốn nạn đó, tao nhất định đời này đoạn tuyệt với hắn…hắn hại chết con tao…”



-”Hắn hại con mày bằng cách nào?”



Đúng điểm nhấn, Uyên ngập ngừng, mặt đỏ rực:



-”Thì là cái đồ nhà hắn không biết tiết chế…”



-”Thế mày có biết không? Sao không ngăn cản, người ta chiều mày như thế, không có sự đồng ý ngầm của mày, có dám không?”



Bạn vẫn nấc lên từng hồi…



-”Tao cũng không biết có em bé…huhu…”



-”Đấy, chị giảng viên ạ, chị nhìn kĩ lại mình đi, kiểm điểm lại xem lỗi lầm là từ đâu?”



-”Tao không cần biết!”



-”Mày được chiều quá sinh hư rồi, thôi, không nói nữa, dậy đưa tao đi mua sắm đi, dạo này tao bận quá, quần áo cũ hết rồi…”



-”Mày thật, cũng phải chăm sóc cho mình chứ, làm ít thôi…”



Uyên nhìn Lan, thực ra nó còn khổ hơn cô, ít ra cô vẫn có chồng, một

đứa con trai kháu khỉnh, gia đình chồng, gia đình mẹ đẻ bên cạnh. Còn nó thì sao???


-”Anh biết vợ anh luôn ngưỡng mộ anh rồi, nhưng mà có nhất thiết phải nói ra thế không, làm anh xí hổ quá đi mất…nào, há mồm nào, anh đút

nào…”



Bạn nàng ngoan ngoãn, đức lang quân đút cho nó miếng khoai tây chiên giòn rụm.



Nàng nhìn, lại nhớ tới Việt!



Nàng biết, cả Uyên và anh Minh, tuyệt nhiên không cố ý, họ luôn như vậy, luôn là một couple rất thú vị.



Dù sao cũng lâu rồi! Con người cũng cần phải tiến về phía trước.



Đúng, đã lâu như vậy rồi…



Nhưng mỗi lần, chỉ cần nhớ tới anh thôi, cả người đều lạnh toát!



Trời đất ơi, nàng chỉ muốn xỉ vả bản thân mình mất, mọi người đang cùng vui vẻ như này, cố gắng kìm nén, cố gắng ăn thật nhiều…



-”Từ từ thôi con này, mày cứ như chết đói tới nơi rồi ý!”



Nghi Lan cười cợt:



-”Tao phải ăn, ăn hết không để cơ hội vợ chồng mày tình củm làm màu nha!!!”



Lân cũng đồng tình.



-”Đúng đấy, ông bà có gì thì tối về đóng cửa tắt đèn nhé, ở đây toàn FA, chả biết nghĩ gì cả… ”



-”Chú này”. Uyên ngại.



-”Ngày nào chú chả chứng kiến, hôm nay người làm màu là chú mới đúng”



-”Vâng ạ!”. Lân đáp



-”Gọi tao bát ốc nữa mày, ngon quá”



-”Ngon là tốt”.



Uyên hí hửng.



Minh và Uyên nán lại thanh toán, Lan cùng Lân sang đường lấy xe trước.



Có một chiếc xe phóng rất nhanh…thẳng về phía hai người.



Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác cả người bị đẩy về phía vỉa hè, dưới đường kia, người con trai đẩy nàng ra…



Tim nàng lại một lần nữa muốn ngừng đập, ánh mắt ai oán, ông trời, rốt cuộc muốn bắt đi bao nhiêu người thân với nàng???