Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 69 : Tình yêu của họ là mãi mãi

Ngày đăng: 13:48 18/04/20


Đêm tân hôn…



Chú rể đưa cô dâu lên phòng!



Cẩn thận dìu cô dâu ngồi trên chiếc nệm êm ái!



Thời khắc đã đến, cũng là lúc, nàng quên đi tất cả, nguyện tâm nguyện ý làm vợ một người khác!



Hôm nay chú rể bên cạnh, cho nàng một cảm giác rất an toàn, ấm áp, có lẽ, cũng là lúc nên bắt đầu lại cuộc sống mới!



Đặt tay lên vòng cổ, lần mò chiếc nhẫn … vậy là từ hôm nay, nàng không còn là vợ anh nữa rồi, tim nhói!



Chiếc khăn từ từ được kéo lên, bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm vợ mình, đặt mặt nàng hướng thẳng mặt mình, nước mắt đã nhòe đi bao lớp son phấn…



Người đàn ông cất lời:



-“Cô dâu hay là cô bé lọ lem thế này? ”



Nàng chết sững, chưa kịp phản ứng thì môi đã bị cướp đi.



Ai đó dùng sức mạnh, nỗi nhớ, ép chặt người con gái trong lòng, ra sức cắn mút, cào xé.



Khi những khó chịu trong lòng được vơi đi chút chút, người đó gục hẳn vào bả vai nàng, cố che đi những giọt nước mắt.



Cái ôm này, hơi thở ấm áp này…quen thuộc tới vô cùng, nhưng mà nàng đã bao lần nhầm lẫn, nàng không dám tự tin vào cảm nhận của mình nữa…



Con người này, khiến nàng mềm nhũn, không còn đủ sức mạnh để đánh đập hắn, giọng nàng run:



-“Hoàng Tú…anh có ý gì? Anh Lân đâu…”



Hắn mất cả tự chủ, nghẹn ngào:



-“Ngan già, anh xin lỗi…chồng xin lỗi…để vợ đợi lâu rồi…”



-“Anh…”



-“Chồng đây, Vịt thối đây…vợ ơi, chồng nhớ vợ, chồng thật khốn nạn…”



Nàng dường như vẫn chưa hoàng hồn, hắn từ từ giải thích mọi chuyện. Từ chuyện giữa hắn và Tú, tới chuyện nàng là em ruột của Minh; hắn ra Bắc, nhưng hôm đó nàng lại đi chơi cùng Uyên, Minh và Lân.



Hắn nói chuyện với ba mẹ nàng, kể lại mọi người đã đau khổ, thương nàng bao nhiêu. Cuối cùng, muốn mượn tai nạn của Lân để giúp nàng có một ngày vui đáng nhớ!



Một ngày bao nhiêu tâm trạng, một ngày tiếp xúc với bao chuyện, nàng không biết tiếp thu cái gì trước, nên làm gì???



-“Vậy là anh Lân không phải bị vô sinh?”



-“Đúng!”



-“Vậy là trò che mặt cô dâu, bảo tôi đen đủi phải che mặt tới đêm tân hôn mới bớt đen, tôi và anh Lân khắc nhau là trò mèo của các người?”



-“Ừ…”



-“Người làm lễ ngày hôm nay với tôi là anh?”
-“Không cần thay, chỉ cần cởi"



-“Đồ đểu nhà anh, tôi giết anh không tha!”



Hắn mặc kệ, vào nhà tắm, xấp nước khăn ấm, nhẹ  nhàng lau mặt mũi cho nàng.



-“Ngoan, anh thương…”



-“Ngoan thương cái đầu anh…biến…”



Ánh mắt hắn trĩu buồn…



-“Hận anh tới thế ư?”



-“Hận lắm, hận không xé xác anh ra…”



Hắn nới lỏng cà vạt, cởi trói cho hai tay nàng, rồi đặt vào đó một con dao.



-“Toàn bộ người anh là của em, muốn đâm chỗ nào thì đâm, nên nhớ, đâm xong thì không được hận nữa…”



Nàng nhìn hắn, tức!



Hắn không chần chừ, cầm chặt tay nàng, dẫn dắt nàng đặt mũi dao trước ngực.



Một giọt máu nhỏ ứa ra, hắn vẫn nhìn nàng rất nghiêm túc, nàng tái mét, vội vàng quăng con dao ra ngoài, nước mắt không ngừng rơi.



-“Dao gọt hoa quả thì chết làm sao, anh đừng có giả bộ…”



Nàng hét!



-“Được, tôi đi lấy dao khác!”



Hắn quả quyết.



Vừa định quay người, tay hắn bị ai kéo, người con gái run rẩy, bờ môi mấp máy:



-“Đừng đi…Việt…đừng đi….”



Kéo nàng vào lòng, hắn hôn nhẹ lên vành tai, thì thầm:



-“Anh sai rồi, anh xin lỗi…tha thứ cho anh …”



Nàng òa khóc, mỗi lúc một to, giọng nói mếu máo:



-“Em nhớ anh lắm! Vịt thối…em nhớ anh…em tưởng em không chịu được…”



Hắn cũng khóc!



Đêm tân hôn thứ hai của họ, hòa lẫn giữa ái tình nồng thắm và nước mắt hạnh phúc!!!



Chính văn hoàn.