Viễn Khê

Chương 91 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Kiều Tác Hành vừa nhận điện thoại của Triển Khôn liền kêu lên trong điện thoại: “A Khôn a, cậu thiếu chút nữa hù chết tôi, khi tôi nhận được điện thoại của Hải Trung nói cậu đã xảy tai nạn xe cộ thì tôi thiếu chút nữa đã tắt thở.”



“Đã khiến cho ông anh lo lắng rồi, hiện tại tôi không có việc gì. Mới vừa cơm nước xong, tôi đang đi tản bộ để tiêu cơm. Tôi không sao, cả người rất bình thường.”



“Cậu đã làm tôi sợ muốn chết. Nếu cậu không may xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ ông anh này sống cô đơn trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì. Hai ta tuy hai mà là một, muốn chết cũng phải chết cùng ngày, bất kỳ ai cũng không thể đi trước ai.”



“Tôi nhớ rồi, ông anh nhìn đi, không phải hiện tại tôi không có việc gì sao?”



“Cậu thật sự đã làm cho tôi sợ muốn chết.”



Trấn an Kiều Tác Hành hơn nửa ngày, Triển Khôn mới hạ nhỏ giọng: “Tác Hành, tôi có chuyện muốn nói với anh.”



“Cậu nói đi.” Cảm giác được Triển Khôn có chuyện bí mật, Kiều Tác Hành cũng đè thấp âm thanh theo.



Triển Khôn nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, ông mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay tôi được hai đứa nhỏ cứu.”



“Hai đứa nhỏ?!”



“Uh! Lúc ấy tôi bị va chạm đến choáng váng, nhưng vẫn còn một chút ý thức. Có hai đứa nhỏ đã mở cửa xe, đút cho tôi uống thuốc trợ tim, sau đó kéo tôi ra khỏi xe. Hai đứa nhỏ đó vẫn luôn xoa ấn ngực cho tôi, chà xát lòng bàn tay cho tôi, mới khiến cho tôi từ từ thở lại được. Lúc ấy tôi muốn nhìn rõ mặt của bọn nó, nhưng không sao nhìn rõ được, hai đứa nhỏ đó đội mũ len cho tôi, dùng khăn quàng cổ của tụi nó quành lên cổ của tôi. Lúc tôi được đưa lên xe cứu thương tôi vẫn còn nắm chặt khăn quàng cổ a, kết quả khi tỉnh lại chẳng thấy khăn quàng cổ đâu.”



“Cậu nói với Tô Nam và Thiệu Bắc chưa?”



“Chuyện này khoan nói với tụi nó đã.”



“Vì sao?”



“Tác Hành a, tuy tôi không thấy rõ mặt hai đứa nhỏ kia, nhưng theo cách ăn nói cùng cử chỉ của bọn nó, tôi cảm thấy hai đứa nhỏ này rất đặc biệt. Lúc ấy, ý niệm duy nhất trong đầu tôi là chỉ cần tôi có thể sống sót, tôi nhất định sẽ nhận bọn nó làm cháu nội. Mà hai đứa con của người đó cho đến bây giờ tôi vẫn không nhìn đến nói đến, nếu nói chuyện này cho Tô Nam và Thiệu Bắc, bảo đảm bọn nó sẽ nổi giận với tôi.”



“… Rất có thể. Vậy, cậu muốn tự mình tìm sao?”



“Uh. Trước tiên tôi muốn tìm được hai đứa nhỏ kia, sau đó tìm hiểu tình huống của bọn nó, rồi mới nói với Tô Nam và Thiệu Bắc. Mạng của tôi là do hai đứa bé kia cứu lấy, phần ân tình này tôi nhất định phải trả.”



“Được. Tôi cũng tìm giúp cậu. Bọn nó là ân nhân cứu mạng của cậu, cũng chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Bọn nó khoảng bao nhiêu tuổi?”



“Nghe tiếng nói thì có lẽ là học sinh trung học, tiếng nói trong trẻo giòn tan. Là hai anh em, đứa anh thì tôi không biết tên, nhưng đứa em là Nhạc Nhạc.”



“Sao nữa?”



“Để tôi nghĩ xem …. uh, tôi cảm giác bọn nó không quá mập, đầu tóc … chiều cao chắc 1m6. Lúc ấy ánh mắt rất mơ hồ, chẳng thể thấy rõ được.”


“Cánh tay Dương Dương bị sưng lên, con dẫn nó đi bệnh viện.” Dìu con trai xuống tới tầng trệt, Cố Khê mặc áo khoác vào, nói với cha mẹ: “Ba mẹ, nhà cửa nhờ ba mẹ trông coi dùm con, nếu Tô Nam và Thiệu Bắc có gọi điện về thì ba mẹ đừng nói cho bọn họ biết chuyện của Dương Dương, tự con sẽ nói với bọn họ.”



“Con này, nếu tình huống quá nghiêm trọng thì con vẫn nên nói cho bọn họ biết.” Bà Từ đau lòng đến chảy nước mắt.



Cố Khê gật gật đầu: “Con biết rồi. Mẹ, chúng con đi đây.”



“Đi nhanh đi.”



Nhạc Nhạc cầm lấy bình nước ấm chạy ra khỏi phòng bếp, trong tay còn cầm theo 3 quả trứng mà dì giúp việc vừa luộc xong. Cố Khê mang giày vào cho con trai, một tay đỡ dưới cánh tay bị đau của con trai, một tay dìu con trai đi nhanh ra ngoài. Nhạc Nhạc chạy trước mở cửa, rồi chạy ra ngoài gọi taxi. Hiện giờ còn sớm, nên người đi taxi không nhiều lắm, rất nhanh Nhạc Nhạc đã gọi được một chiếc taxi. Cố Khê dìu Dương Dương ngồi vào băng ghế sau, Nhạc Nhạc ngồi ở ghế phụ lái. Sau khi bảo lái xe chở tới bệnh viện Tích Hà, Cố Khê không ngừng lau mồ hôi cho con trai đang nằm trong lòng cậu. Dương Dương cố gắng không để mình rên đau ra tiếng, nhóc cắn chặt lấy môi dưới. Đau đớn cả đêm làm cho mặt mày nhóc xanh sao, môi cũng bị cắn đến rách da.



“Ba ba, nước.”



Nhạc Nhạc đưa bình nước ấm qua. Cố Khê đổ ra một chút, thổi ngụi rồi đút cho Dương Dương uống, Dương Dương từ từ uống hết. Tiếp theo Nhạc Nhạc lại đưa trứng gà qua, Dương Dương lắc đầu, nhóc ăn không vô.



“Nhạc Nhạc, con ăn đi, tới bệnh viện con còn phải giúp ba ba chăm sóc anh hai, con không thể để bụng đói.”



“Ba ba, ba ba cũng ăn đi.”



Nhạc Nhạc lột cho ba ba một quả trứng, Cố Khê ăn hết lòng trắng trứng, đem lòng đỏ trứng đút tới bên miệng Dương Dương: “Ăn một chút đi, bằng không chút nữa sẽ không có sức.”



Dương Dương miễn cưỡng ăn lòng đỏ trứng, rồi đem mặt vùi vào trong lòng ba ba, nhóc đau quá.



Sao Cố Khê có thể không đau lòng, nhưng cậu nhất định phải biết con trai đã xảy ra chuyện gì. “Nhạc Nhạc, nói cho ba ba biết – ngày hôm qua các con đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cánh tay anh hai lại bị đau. Có phải khi các con chơi bóng bị ném trúng không?”



Nhạc Nhạc làm sao còn dám giấu diếm, lập tức đem tất cả đầu đuôi gốc ngọn kể hết cho ba ba nghe.



Cố Khê bị run sợ rồi, lúc tai nạn xe cộ đáng sợ ngày hôm qua phát sinh thì các con đều có mặt ở ngay tại hiện trường! Không chỉ có ở hiện trường, mà các con còn xém tí nữa đã bị nổ trúng! Thậm chí các con còn chạy tới hiện trường để cứu người!



Tài xế taxi nghe Nhạc Nhạc kể xong, cũng phải giơ ngón cái lên: “Nhóc con, quá dũng cảm! Có thể có con trai ngoan như các nhóc, ba ba của các nhóc đáng giá kiêu ngạo! Cước xe lần này chú sẽ tặng miễn phí cho các nhóc.” Sau đó lại nói với Cố Khê: “Chắc là khi đứa bé dùng khủy tay đập mạnh vào kính xe đã dẫn đến bị thương. Chút nữa hãy dẫn bọn nó đi chụp X-quang, nhìn xem có bị gãy xương hay không?.”



Cố Khê gật gật đầu, ôm chặt lấy con trai, sau khi cậu đem chuyện này tiêu hóa xong, cậu nói với các con: “Các con làm rất đúng. Nhưng các con không thể vì sợ ba ba lo lắng, sợ bị ba Triển và ba Kiều cấm túc mà giấu diếm ba ba. Nếu ngày hôm qua khi các con trở về nói cho ba ba biết, tổn thương của cánh tay có lẽ sẽ không nghiêm trọng như thế này.”



“Ba ba, sau này con cũng không dám nữa. Ba ba, cánh tay anh hai sẽ không có việc gì chứ?” Nhạc Nhạc thực sợ hãi, sợ tay của anh hai bị tàn phế.



Cố Khê làm sao không biết các con đang sợ hãi, cậu nói: “Cánh tay anh hai tệ lắm thì cũng chỉ gãy xương, không phải sợ. Sau này các con làm việc phải càng thêm cẩn thận, cứu người là đúng, nhưng các con cũng phải biết tự bảo vệ mình. Chỉ có bảo vệ tốt bản thân thì mới có thể cứu được càng nhiều người hơn, làm được nhiều việc hơn.”



“Dạ.” Nhạc Nhạc gật đầu, bé nhớ kỹ.



Tài xế taxi nghe xong, cũng nhịn không được mà thông qua kính chiếu hậu nhìn Cố Khê vài lần, cuối cùng cũng hiểu được vì sao hai đứa bé này ở trong tình huống nguy hiểm như vậy vẫn can đảm đi cứu người. Lái xe giẫm mạnh chân ga, đẩy nhanh tốc độ. Rất nhanh đã tới bệnh viện, tài xế chủ động giúp Cố Khê ôm đứa nhỏ xuống xe, cũng kiên quyết không nhận tiền, sau đó mở cửa xe ngồi vào, chạy đi.