Viễn Khê

Chương 95 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


La Kiệt cũng gọi cho Triển Tô Nam một cuộc, nói cho y biết tim của ông Triển đã không còn nghiêm trọng, có thể về nhà tu dưỡng. Nghe La Kiệt nói xong, Triển Tô Nam cũng yên tâm hơn. Đến giữa trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm 3 hộp sủi cảo lớn và một bình giữ ấm đựng canh bí đao rong biển do Cố Khê làm, lái xe về nhà họ Kiều. Triển Tô Phàm và một người nữa chạy ra đón bọn họ, hai người rất kinh ngạc, hỏi: “Anh Hải Trung? Sao anh lại tới đây?”



Ngụy Hải Trung nói: “Hôm nay ông cụ xuất viện, đương nhiên anh phải tới rồi. Anh nghe Tô Phàm nói cánh tay Dương Dương bị thương, sao vậy?”



“Xương cánh tay bị nứt một chút, La Kiệt đã chữa trị. Đợi lát nữa sẽ kể tỉ mỉ với anh.” Triển Tô Nam trả lời.



Triển Tô Phàm cầm lấy một cái gói bằng vải nặng trịch ở trong tay Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc dặn dò: “Bên trong là sủi cảo do Tiểu Hà làm, cậu tới phòng bếp bảo người hầu bỏ ra khay đi, chúng ta chuẩn bị ăn.”



“Vâng.” Triển Tô Phàm bước nhanh rời đi.



Cùng Ngụy Hải Trung bước vào phòng khách, Triển Tô Nam nhíu mi, nói: “Ba, sao ba không chịu nằm nghỉ?”



Ông Triển đang suy tư, nào có tâm trí đi hưởng thụ sự quan tâm của con trai, chỉ nói: “Khi nào mệt ta sẽ nghỉ, ngươi đừng quan tâm mù quán.”



Thế nào là quan tâm mù quán? Định nói nữa, nhưng cảm thấy ông cụ vẫn còn tinh lực ăn nói ngang ngược, nên Triển Tô Nam cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Tiểu Hà làm sủi cảo, mới vừa lấy ra khỏi lồng hấp, vẫn còn nóng, chúng ta đi ăn bây giờ đi, miễn cho chút nữa sẽ nguội mất, lại phải hâm nóng lại lần nữa, lúc đó hương vị không còn ngon nữa.”



Ngụy Hải Trung hướng hai ông cụ nháy mắt, vừa cười vừa chà xát tay, vẻ mặt vô cùng tham ăn, nói: “Sủi cảo của Tiểu Hà là số 1, chú Triển, chú Kiều, hai chú chỉ cần ăn một lần, bảo đảm sẽ ghiền luôn.”



Triển Khôn và Kiều Tác Hành làm gì còn có ý kháng cự, lập tức đứng lên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dìu cha của mình đi tới nhà ăn, đối với sự chấp nhận của cha hai người thật vui. Vào nhà ăn, người hầu đã đem sủi cảo bày ra khay đặt lên trên bàn, quanh bàn còn có mấy chén nhỏ đựng nước chấm.



Kiều Thiệu Bắc kéo ghế ra, đỡ cha ngồi xuống, nói: “Nước chấm này do Cố Khê pha chế, có loại cay, có loại không cay, có loại có tỏi, có loại không tỏi …, Tiểu Hà  không biết mọi người thích khẩu vị gì, nên làm nhiều loại một chút. Nhân sủi cảo gồm thịt heo trộn củ sen và bắp, cùng với củ cái trắng trứng gà và miến, em ấy nghĩ người lớn tuổi kiêng béo, nên làm thêm nhân chay, nhưng không bỏ rau hẹ, em ấy bảo rau hẹ không tốt cho tiêu hóa.”



“A, Uh.” Ông Triển và ông Kiều cầm đũa, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể gật đầu.



Người hầu lại đặt trước mặt mỗi người một bát canh bí đao rong biển, Triển Tô Nam nói: “Tiểu Hà nói ăn sủi cảo không sẽ rất ngán, nên đặc biệt làm thêm canh.”



Biểu tình trên mặt hai ông cụ muốn có bao nhiêu mất tự nhiên thì có bấy nhiêu mất tự nhiên, đương nhiên, mất tự nhiên của bọn họ cũng không phải vì không thích. Ngụy Hải Trung hợp thời lên tiếng: “Tiểu Hà làm việc rất cẩn thận. Chú Kiều, chú Triển, ăn đi.”



“A a.” Hai ông cụ giơ đũa đến trên chén, dừng lại một lát, sau đó gắp sủi cảo chấm vào chén nước chấm, rồi đưa vào miệng.



Bên kia, Triển Tô Phàm đã ăn liên tiếp mấy cái, rồi mới hướng anh hai và Kiều Thiệu Bắc gật đầu liên tục: “Ăn ngon ăn ngon.”



Triển Tô Nam chấm sủi cảo vào chén nước chấm có ớt, rồi bỏ vào miệng, nói: “Ăn ngon thì ăn cho hết, đừng để dư lại.”




Ngụy Hải Trung sắp xếp lại câu chữ một chút, rồi bắt đem mọi thứ từ đầu đến cuối kể hết ra – nào là bọn họ làm sao phát hiện ra Cố Khê đang ở Phổ Hà, nào là đi tới Phổ Hà nhìn thấy Cố Khê, nhìn thấy hai đứa nhỏ.



Ông Triển và ông Kiều còn có Triển Tô Phàm nghe kể mà trong lòng miễn bàn có bao nhiêu áy náy. Ông Triển cũng hiểu được vì sao trên tay Dương Dương lại có cái vết chai, từ đó suy ra trên tay Nhạc Nhạc nhất định cũng có rất nhiều vết chai. Hai đứa nhỏ đi theo Cố Khê trải qua rất nhiều rất nhiều đắng cay, mà nguyên bản đắng cay đó bọn nó không cần phải chịu.



Nghe kể được một nửa, đôi mắt của ông Triển và ông Kiều đã ửng đỏ, Triển Tô Phàm càng áy náy đến không nâng nổi đầu. Khó trách anh hai vẫn luôn không chịu tha thứ cho hắn, khó trách anh hai không cho hắn đi xin lỗi Cố Khê, khó trách anh Thiệu Bắc lại nói như vậy. Nếu hai đứa nhỏ thật sự là con ruột của Thiệu Bắc, vậy thì hắn có chết một ngàn lần cũng bù đắp không hết tội.



“Tiểu Hà không có bằng cấp, không có chứng minh, cậu ấy chỉ có thể mang theo con trai bày hàng bán vỉa hè. May mắn gặp được gia đình họ Từ, bằng không ba cha con bọn họ sẽ phải chịu nhiều đắng cay hơn nữa.”



“Nhưng mà …” đôi mắt Kiều Tác Hành đỏ bừng, ông lẩm bẩm: “Nhưng mà, đứa nhỏ có từ đâu? Nếu thật sự là con của Thiệu Bắc, thế, thế sao lại ở bên người Cố Khê? Tại sao Cố Khê không nói ra, tại sao không đến tìm…” Nói tới đây, Kiều Tác Hành ngậm miệng. Tại sao không đến tìm bọn họ sao? Sau khi bọn họ làm những chuyện như vậy với Cố Khê thì Cố Khê làm sao có thể đến tìm bọn họ đây?



“Ta thật sự là ông già hồ đồ, ông già hồ đồ!” Kiều Tác Hành gõ vào đầu của mình, Triển Tô Phàm và Ngụy Hải Trung nhanh chóng chạy tới ngăn ông lại.



Triển Khôn nắm chặt hai nắm tay, vô cùng hối hận mà nói: “Người hồ đồ là tôi! Sau khi Cố Khê và bọn nhỏ trở về, tôi lại còn nói những lời như thế với Tô Nam, nếu, nếu để cho bọn nhỏ biết, sau này, tôi làm sao còn mặt mũi mà nhìn bọn nó.”



Ngụy Hải Trung sợ tim của hai ông cụ không chịu nổi kích thích, liền mau chóng khuyên nhủ: “Chú Triển, chú Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất giống Cố Khê, tính tình rất lương thiện, bọn nó nhất định sẽ chấp nhận các chú. Hơn nữa, chuyện lúc đấy Cố Khê không hề kể cho bọn nhỏ biết, cậu ta cũng không cho Tô Nam và Thiệu Bắc nói với bọn nhỏ, cậu ấy nói – chuyện quá khứ đã trôi qua, không cần ảnh hưởng đến tình cảm của bọn nhỏ với Tô Nam và Thiệu Bắc. Có lẽ chuyện này cũng không tồi tệ như mọi người nghĩ đâu.”



“Cố Khê không nói với bọn nhỏ?” Triển Khôn và Kiều Tác Hành kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Hải Trung, bọn họ không thể tin được.



Ngụy Hải Trung gật gật đầu, nói: “Tô Nam và Thiệu Bắc nói với cháu – Tiểu Hà không muốn để cho bọn nhỏ biết, nên bảo cháu không cần để lộ ra trước mặt bọn nhỏ.”



Nháy mắt, hốc mắt Triển Khôn và Kiều Tác Hành càng thêm ươn ướt, hối hận bao phủ bọn họ, ép bọn họ sắp hít thở không thông. Trái tim Ngụy Hải Trung cũng co rút từng trận đau đớn, chuyện Cố Khê và bọn nhỏ chính là tảng đá đè nặng trong lòng anh cả đời, chớ nói chi hai ông cụ là người bày ra tất cả chuyện này thì sẽ có bao nhiêu tự trách và hối hận đây.



Nghĩ tới gì đó, Ngụy Hải Trung lấy di động từ trong túi ra: “Thiếu chút nữa quên mất, trong di động của cháu có hình cháu chụp cho Dương Dương và Nhạc Nhạc vào dịp sinh nhật và tết năm ngoái.”



“Mau đưa ta xem!” Hai ông cụ giựt lấy di động trong tay Ngụy Hải Trung.



Ngụy Hải Trung cười cười, nói: “Màn hình di động quá nhỏ, hai chú sẽ thấy không rõ đâu, để cháu chuyển qua laptop cho hai chú xem rõ hơn.”



“Được được!”



Hai ông cụ vô cùng hồi hộp và chờ mong bước nhanh theo Ngụy Hải Trung tới trước bàn học. Triển Tô Phàm giúp mở laptop lên, tìm dây cáp, sau khi laptop khởi động xong, Ngụy Trung Hải kết nối điện thoại với laptop, sau đó tìm thư mục chứa hình chụp của Dương Dương và Nhạc Nhạc, click chuột mở ra.