Viễn Khê

Chương 96 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Triển Khôn và Kiều Tác Hành mang kính lão, chồm người tới trước laptop, sau khi thấy hình chụp xong không còn muốn dời mắt đi nữa. Triển Tô Phàm đứng ở phía sau hai ông cụ cũng nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Lúc ở Phổ Hà, Ngụy Hải Trung dùng di động chụp rất nhiều hình Dương Dương và Nhạc Nhạc, thỉnh thoảng còn có cả Cố Khê, lúc rảnh rỗi anh sẽ đem hình ra xem lại, không ngờ lúc này lại phát huy được tác dụng. Ngụy Hải Trung giải thích sơ sơ về mỗi tấm ảnh chụp, để cho hai ông cụ có thể hiểu biết thêm về cuộc sống trước đây của hai đứa nhỏ.



Trong thư mục chứa rất nhiều ảnh chụp, có tấm Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi đứa cầm một que kem, không nỡ ăn, cái miệng nhỏ nhắn chỉ dám cắn một chút xíu. Có tấm hai đứa đem que kem đút cho ông bà, đút cho ba ba. Lại có tấm hai đứa được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm vào trong lòng, miệng ngậm một trái dâu thật to, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Trong ảnh chụp có thể thấy rõ ràng mu bàn tay của đứa nhỏ bị nứt da, ngay cả trên mặt cũng có. Nhưng ánh mắt của bọn nó vẫn trong suốt hồn nhiên, tràn ngập thiện lương và giản dị.



Từng tấm ảnh được lật qua lật qua, trong nháy mắt đã đến ảnh chụp sinh nhật của bọn nhỏ. Mỗi đứa ôm chặt lấy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc – lúc đó vẫn còn mang danh nghĩ là ‘chú’, trong mắt bọn nhỏ là nước mắt cảm động. Thời điểm được chú hôn lên mặt, trên mặt đứa nhỏ là nụ cười hạnh phúc, còn có yêu thích đối với chú không thể che giấu. Bọn nhỏ cưỡi lên chiếc xe đạp do ba ba mua cho, nụ cười của bọn nó vô cùng sáng lạn, phảng phất như chiếm được món quà tốt nhất trên thế giới. Lúc ăn cơm, hai đứa nhỏ ôm chặt lấy chú, trên mặt là vui vẻ cùng khẩn trương khi lần đầu tiên đến khách sạn ăn cơm. Dần dần, biểu tình của đứa nhỏ thả lỏng xuống, vô cùng thỏa mãn mà ăn những món ăn ngon.



Bánh sinh nhật được đẩy ra, tiếng reo hò hạnh phúc của đứa nhỏ từ trong ảnh chụp như được truyền tới mỗi người ở đây. Một trái một phải đứng ở trước bánh sinh nhật mà hôn lên mặt ba Triển, hôn lên mặt ba Kiều, hôn lên mặt ba ba. Trong tay đứa nhỏ cầm dĩa bánh gato, trên mặt do cực độ vui sướng cùng kích động mà đỏ ửng lên. Khóe miệng đứa nhỏ bị dính bơ, bọn nó dựa vào trên lưng ba Triển và ba Kiều cười đùa với ba ba; bọn nó dùng nĩa xiên một khối bánh ga-tô đút đến bên miệng ba ba. Trong ảnh chụp, ánh mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ươn ướt mà cắn miếng bánh ga-tô do đứa nhỏ đút tới, cũng như nhận lấy nụ hôn do bọn nhỏ chủ động dâng lên. Bọn họ ôm chặt đứa nhỏ vào lòng mình, không biết nói gì mà bọn nhỏ cười ‘haha’ rất vui vẻ.



Trong ảnh chụp, ánh mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhìn về phía Cố Khê luôn tràn ngập áy náy cùng thống khổ, còn ánh mắt Cố Khê nhìn bọn họ chỉ có lễ phép cùng khách khí, ẩn chứa thêm xa cách tự nhiên.



Cứ từng tấm ảnh được lật qua, là có ba người không ngừng lau nước mắt. Có tấm bọn nhỏ ngồi trong lòng hai ‘chú’ xem di động,  nói chuyện phiếm với hai chú. Có tấm bọn nhỏ bưng chén đĩa, bưng thức ăn, bày bát đũa, hoặc lúc ăn cơm gắp rau cho ông bà, cho hai chú và ba ba, rồi cùng nhau cụng ly với hai chú và ba ba. Bọn nhỏ khi đó chỉ xem Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là một người chú, không giống như hiện tại bọn họ nhìn thấy – bọn nhỏ tràn ngập ỷ lại vào hai người kia.



Nhìn ảnh chụp chung của hai đứa nhỏ và Kiều Thiệu Bắc, hô hấp của Kiều Tác Hành như muốn ngừng lại. Không cần phải đi xét nghiệm ADN, ba người bọn họ đứng cùng một chỗ thì không ai có thể nghi ngờ huyết thống của bọn họ. Kiều Tác Hành bước từng bước run rẩy tới trước kệ sách, rút một quyển sách. Sau khi quay lại bàn học, ông mở quyển sách đó ra, trong sách có tấm ảnh chụp khi Kiều Thiệu Bắc lên sơ trung. Ông lấy tấm ảnh ra, giơ ngang với màn hình laptop, mặt Kiều Thiệu Bắc trong ảnh chụp với mặt của hai đứa nhỏ trên màn hình laptop giống nhau như một khuôn đúc ra.



Triển Tô Phàm mở to hai mắt nhìn, ngay cả Ngụy Hải Trung cũng phải hô lên một tiếng kinh ngạc. Trong lòng mọi người ở đây đều tràn đầy dấu chấm hỏi, rốt cuộc đứa nhỏ đến từ đâu?



Ngụy Hải Trung lật tới tấm ảnh tiếp theo, trong ảnh là Cố Khê và bọn nhỏ, bọn nhỏ rất giống Kiều Thiệu Bắc, nhưng mà nhìn một lúc sẽ thấy có bóng dáng của Cố Khê.



Triển Khôn nhìn chăm chú vào mặt đứa nhỏ, nói: “Hải Trung, ngươi đem hết hình trong di động của ngươi sang ra cho bọn ta mỗi người một bộ. Tìm nơi đáng tin cậy mà sang, đừng để người xấu thấy được mà gây phiền phức cho bọn nhỏ.”



“Vâng.”



Tiếp theo Triển Khôn lại nói: “Chúng ta ở đây đoán tới đoán lui cũng chẳng được gì, nên nghĩ biện pháp lấy được tóc của bọn nhỏ, rồi đưa đi xét nghiệm huyết thống.”



Ngụy Hải Trung lập tức nói: “Tô Nam và Thiệu Bắc sẽ không đồng ý.”



Triển Khôn nói: “Ta không có ý gì khác, mặc kệ hai đứa nhỏ này có phải là con ruột của Thiệu Bắc hay không, thì bọn nó vẫn là ân nhân cứu mạng của ta. Thời điểm ta được cứu sống, cũng đã tính nhận bọn nó làm cháu nội. Hiện giờ chúng ta chỉ muốn biết thân phận rõ ràng của bọn nó. Lỡ như bọn nó thật sự là cháu ruột của chúng ta thì sao? Mười mấy năm nay, chúng ta không hề biết đến sự tồn tại của bọn nó, để cho bọn nó phải chịu nhiều đắng cay như vậy, cho dù có muốn bồi thường, thì cũng phải để cho chú Kiều ngươi được an lòng a. Việc này không thể mơ hồ.”



“Hải Trung …” Kiều Tác Hành ngẩng đầu nhìn Ngụy Hải Trung, nếp nhăn nơi khóe mắt như càng nhăn thêm, “Nếu, bọn nó, thật sự là, cháu nội của ta… ta … ta…”




Kiều Thiệu Bắc lại hôn Cố Khê một cái, nói: “Lần này, chú Triển dạo quanh cửa địa ngục một vòng rồi trở về, có lẽ đã nhận ra được rất nhiều chuyện. Tiểu Hà, anh và Tô Nam không ép buộc em chấp nhận bọn họ, nói cho em biết điều này chỉ là muốn em không cần lo lắng, không ai có thể ngăn cản chúng ta sống cùng nhau. Nếu bọn họ thật tâm chấp nhận em, tụi anh sẽ mang em và các con về nhà ăn với bọn họ một bữa cơm; còn nếu như bọn họ không phải thật tâm, thì sau này tụi anh sẽ không để cho em và các con nhìn thấy bọn họ, hay chịu bọn họ ức hiếp nữa. Tiểu Hà, anh và Tô Nam chỉ cần người một nhà chúng ta hạnh phúc là đủ rồi, em không cần có gánh nặng tâm lý.”



Môi Cố Khê giật giật, sau khi tâm tình hỗn loạn bình tĩnh một ít, cậu mới mở miệng: “Em không có gì miễn cưỡng, cha mẹ vẫn luôn là cha mẹ, vốn chuyện giữa chúng ta rất khó để cho người ta chấp nhận. Anh và Tô Nam không cần phải sợ em bị thiệt thòi, em là đàn ông, nào có gì thiệt thòi hay không thiệt thòi. Còn phía Dương Dương và Nhạc Nhạc, cứ từ từ nói với bọn nó, bọn nó nhất định sẽ chấp nhận.”



Lại hôn Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cười cười: “Cho dù không phải vì em, thì anh và Tô Nam cũng phải lo lắng cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, không ai có thể làm cho con của bọn anh phải chịu thiệt thòi, cho dù đó là người nhà của bọn anh. Tiểu Hà, hứa với anh, không cần vì thái độ của hai ông cụ mà phiền não và lo lắng nữa.”



Cố Khê nở nụ cười, cầm tay Kiều Thiệu Bắc: “Em không có phiền não.” Phiền não duy nhất là bụng vẫn không tin tức.



Kiều Thiệu Bắc yên tâm, bọn họ sẽ không ép buộc cha mẹ chấp nhận Cố Khê và các con, đồng dạng cũng sẽ không ép buộc Cố Khê và các con chấp nhận cha mẹ bọn họ. Bọn họ cũng biết kẹp giữa rất khó xử và buồn bực, nhưng có việc có thể thỏa hiệp nhượng bộ, nhưng cũng có việc bọn họ tình nguyện bị kẹp giữa.



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng Cố Khê lại nghĩ rất đơn giản – hai ông cụ chịu ăn cơm ăn sủi cảo do cậu làm. Có nghĩ là hai ông cụ đã chịu bước ra một bước, thế nên cậu tất nhiên cũng sẽ bước ra một bước. Có lẽ quá trình sẽ có chút khó khăn, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, có lẽ sau này không thể quan hệ thân mật như những gia đình bình thường khác, nhưng chỉ cần có thể xum họp, là cậu đã rất thỏa mãn.



Nhìn thấy hy vọng sáng rực trong mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nhịn không được ôm chặt lấy cậu, cúi đầu hôn sâu. Cố Khê của hắn, Tiểu Hà của hắn, mười mấy năm trôi qua, sau khi chịu rất nhiều tổn thương cùng khổ cực, Tiểu Hà của hắn vẫn là trong sáng như vậy, sạch sẽ như vậy, làm cho hắn không kềm chế được mà sa vào trong đó.



“Tiểu Hà …” âm thanh khàn khàn mang theo khẩn cầu.



“Chờ, buổi tối…”



“Anh chờ không kịp.”



“Bọn nhỏ, ở đây.”



“…”



Buông Cố Khê ra, Kiều Thiệu Bắc đau khổ áp chế dục vọng, đúng vậy, bây giờ hắn đã làm ba của người ta, không thể tùy tiện gây rối được.



Cố Khê cười cười, xoay người bắt đầu sắp xếp các hộp thuốc bổ, một góc trong lòng thở nhẹ một hơi