Viễn Khê

Chương 97 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


“Ba Triển, ba Kiều, con tự ăn, ba không cần đút đâu.”



“Tay phải của con bị thương, để ba sẽ đút cho.”



“Con còn có tay trái mà, ba, con tự ăn.”



Ngồi bên bàn cơm, Cố Khê mỉm cười mà nhìn một màn ba cha con ‘tranh chấp’ về vấn đề ăn cơm. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ thẳng đến chiều mới thức dậy. Sắc mặt Dương Dương đã tốt lên rất nhiều, bất quá vì cánh tay bị đau, nên so với Nhạc Nhạc thì sắc mặt của nhóc vẫn rất tái nhợt. Cố Khê hầm canh xương, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặc biệt phân phó người hầu làm một bàn đầy những món ngon, để cho hai đứa nhỏ tẩm bổ.



Tay phải Dương Dương không thể cử động, lúc ăn cơm Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự nhiên sẽ muốn đút cho nhóc ăn. Bất quá hôm nay bị ba ôm đi ra khỏi bệnh viện đã khiến Dương Dương rất thẹn thùng, nên hiện tại nói cái gì cũng không để cho ba đút ăn. Nhóc và Nhạc Nhạc từ lúc 3 tuổi đã tự mình ăn cơm, bây giờ đã lớn thế này sao có thể để cho ba đút ăn, nếu bị các bạn biết được sẽ chê cười nhóc.



“Bé bảo bối, tay con không thể cử động, ba đút con ăn cơm là chuyện rất bình thường, nào, há miệng.” Triển Tô Nam múc 1 muỗng canh đưa đến bên miệng Dương Dương.



Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương đỏ bừng, nhóc đưa đầu ra xa, lập tức kháng nghị: “Ba, con không phải là bé bảo bối, ba không được gọi con như thế. Con có thể tự ăn, tay trái của con có thể cầm đũa.” Nói xong, Dương Dương nhìn về phía ba ba cầu cứu, được ba Triển và ba Kiều yêu thuơng thật sự rất hạnh phúc, thế nhưng, nhóc đã lớn.



Kiều Thiệu Bắc kéo mặt Dương Dương về phía mình, không để ý đứa nhỏ ngượng ngùng, lại đút tới 1 muỗng cơm: “Ngoan nào, ba sẽ không gọi con là bé bảo bối, bất quá trước khi cánh tay của con lành lại, ba sẽ đút con ăn cơm.”



“Ba Triển, ba Kiều, con tự ăn mà.” Đột nhiên Dương Dương rất hối hận, hối hận vì mình đã lỗ mãng mà làm cho cánh tay bị thương.



Nhạc Nhạc ở một bên vô cùng quá đáng mà cười ‘ha ha’, ông bà Từ cũng cười rất vui vẻ. Cố Khê lên tiếng: “Tô Nam, Thiệu Bắc, để Dương Dương tự ăn đi, nếu nó không ăn được thì các anh lại đút.”




Bà Từ ngồi xuống, sắc mặt rất bình tĩnh, nói: “Nó lên lầu, nói chút nữa sẽ xuống.”



“Nga.” Hai người không nghĩ nhiều, tiếp tục nói chuyện phiếm với ông Từ. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Cố Khê và hộ sĩ, ông Từ chỉ còn đi đứng hơi bất tiện, nói chuyện hầu như đã trở lại bình thường, chỉ là có chút chậm. Thấy bọn họ tán gẫu rất vui vẻ, bà Từ cố bỏ qua một chút thương cảm trong lòng, lấy cái rổ nhỏ của mình qua, chuyên tâm đan sợi.



Trong phòng, Cố Khê ngồi ở trước bàn trang điểm, nhíu mi trầm tư. Ông bà Từ không chỉ cho cậu tình thương của cha mẹ mà cậu chưa bao giờ nhận thức, cũng là dũng khí để khi đó cậu có thể tiếp tục kiên trì. Lúc đó, cậu mang Dương Dương và Nhạc Nhạc đến một nơi không quen biết ai để sinh sống, bọn họ đã ra tay giúp đỡ so với đưa than sưởi ấm ngày tuyết còn quý giá hơn trăm lần. Cậu vĩnh viễn đều quên không được lúc cậu gõ cửa, mẹ đi ra mở cửa, trong mắt mẹ là thương xót cho một người xa lạ. Sau đó ba mẹ giúp cậu chăm sóc Dương Dương và Nhạc Nhạc, để cậu có thể an tâm mà ra ngoài bày hàng quán, cũng cho Dương Dương và Nhạc Nhạc một chỗ có thể che mưa tránh nắng, phần ân tình này cả đời cậu cũng trả không hết. Nếu đã như thế, thì sao để cha mẹ trở về đây?



Cố Khê khó xử mà chà xát mặt. Anh cả và chị dâu cả bận rộn công việc, mà bên anh hai, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ giao cha mẹ cho anh hai và chị dâu hai chăm sóc. Cho dù hiện tại chị dâu hai đã thay đổi, nhưng cậu vẫn rất lo lắng. Cha bệnh nặng một hồi, tuy nói hiện tại đã không đáng ngại, nhưng làm sao bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện, đến lúc đó không có cậu ở bên, các anh chị có thể xử lý tốt không? Mười mấy năm này, cậu đã quen có ba mẹ bên cạnh, quen với ba mẹ là ‘nhà’, ý nghĩa của ba mẹ đối với cậu hoàn toàn khác biệt với Tô Nam và Thiệu Bắc. Lời mẹ nói rất có lý, nhưng chỉ vừa nghĩ tới ba mẹ phải về quê, trong lòng cậu đã trống vắng, hoang mang rối loạn.



Ngồi yên một lúc, Cố Khê kéo hộc bàn ra, tìm tấm thẻ ngân hàng mà Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã cho cậu, rồi đứng dậy cầm túi của mình qua, đem tấm thẻ bỏ vào. Hít sâu mấy hơi, nhìn vào gương xem nét mặt mình có gì khác thường không, rồi Cố Khê mở cửa đi ra ngoài. Đi đến cửa cầu thang, cậu nghe được tiếng cười của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vang ra từ trong phòng khách, còn có tiếng nói chuyện của cha mẹ, Cố Khê càng thêm kiên định với quyết định vừa rồi của mình.



Thời điểm đi ngủ, Kiều Thiệu Bắc thuận miệng hỏi Cố Khê – bà Từ tìm cậu có chuyện gì, Cố Khê chỉ nói mẹ tìm cậu bàn về chuyện lễ tết, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cũng không nghi ngờ gì. Đêm khuya, Cố Khê nghe tiếng hít thở vững vàng của hai người bên cạnh, hai mắt không hề buồn ngủ mà nhìn trần nhà. Chuyện cũ mười hai năm trước, chẳng biết tại sao lại từng cái hiện lên trước mắt —— trong mưa gió tầm tã, cả người cậu ướt đẫm tránh ở dưới mái hiên, rồi cậu nhìn thấy trong màn mưa mẹ đang che dù đi đến tìm cậu, nói cậu không mang theo dù, sợ cậu không thể về nhà. Ngày đó, quần áo của mẹ gần như ướt đẫm, lúc về đến nhà, Dương Dương và Nhạc Nhạc vừa mới 6 tháng tuổi đang nằm trên giường ngủ say, cha đi lấy khăn tắm và hòa nước ấm cho cậu —— nhắm chặt mắt lại, Cố Khê há to miệng hít khí trong im lặng, không thể, không thể cứ để cha mẹ trở về như thế.







Gần như một đêm không ngủ, lúc rời giường sắc mặt Cố Khê tái nhợt, hơn nữa còn bị ho, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thấy thế liền nhíu mày. Nhớ đến lời dặn dò của Angela, rồi nghĩ bệnh cũ của Cố Khê tái phát, nên hai người bắt buộc Cố Khê nằm trên giường nghỉ ngơi. Triển Tô Nam đi bưng bữa sáng cho Cố Khê, còn Kiều Thiệu Bắc đi bảo người hầu nấu canh tuyết lê cho Cố Khê. Từ khi Cố Khê quyết định vì Triển Tô Nam sinh em bé thì cậu không dùng bất kỳ loại thuốc nào, cho dù thân thể không thoải mái cậu cũng tuyệt đối không uống thuốc. Cũng biết mình không thể sinh bệnh, Cố Khê im lặng mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Hai tay đặt ở trên bụng, Cố Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua.



Bên ngoài truyền đến tiếng còi xe hơi, Cố Khê liền phục hồi tinh thần lại, có người đến đây? Cậu xốc chăn lên, xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, sau đó cậu lập tức đi đến trước tủ quần áo, thay quần áo, vợ chồng Ngụy Hải Trung đến đây.