Viễn Khê

Chương 98 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


“Chú Ngụy, cô Nghê.”



“Dương Dương, cánh tay khỏe chưa?”



“Dạ, tốt hơn nhiều rồi.”



“Bác trai bác gái, buổi sáng tốt lành.”



“Uh, buổi sáng tốt lành.”



Xách túi lớn túi nhỏ, Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn đã mang thai hơn 7 tháng đi vào biệt thự. Triển Tô Nam tiến lên cầm bớt đồ trên tay Ngụy Hải Trung, Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện mà đi tới dìu cô Nghê đến ghế sofa ngồi xuống. Kiều Thiệu Bắc từ trong phòng bếp đi ra, Ngụy Hải Trung vừa cười vừa giải thích mục đích hai người bọn họ đến đây: “Cánh tay Dương Dương bị thương, anh với chị dâu của bọn cậu ghé qua thăm một chút, thuận tiện mang cho bọn nhỏ một ít bánh kẹo. Anh nghe nói Dương Dương và Nhạc Nhạc đã bị các cậu cấm túc?”



Dương Dương và Nhạc Nhạc ngượng ngùng cúi đầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi xuống, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn nó cũng không nói, còn cố ý giấu diếm, đương nhiên phải bị phạt.”



Nghê Hồng Nhạn cười nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc làm chuyện tốt mà, các cậu phải thưởng cho mới đúng chứ, sao lại có thể phạt.” Nói xong, cô ta mở mấy cái túi mà Ngụy Hải Trung mang đến ra, nói: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, các cháu làm rất giỏi, cô chú rất tự hào về các cháu. Chú Ngụy mua cho các cháu rất nhiều đồ ăn đặc sản của Doanh Hải, lại đây ăn đi.”



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc buông con trai ra, đẩy đẩy bọn nó, trên mặt mang theo ý cười cưng chiều. Ngụy Hải Trung mua vài loại ăn vặt như bánh, cháo bột, kẹo dẻo, mứt quả, đặt biệt còn có một hộp kem trái cây mà Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thích ăn. Tuy vừa mới ăn sáng xong, nhưng nhìn thấy đám đồ ăn vặt này, Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.



Đặt từng món từng món ăn vặt tới trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, Ngụy Hải Trung ngẩng đầu nhìn xem xung quanh: “Tiểu Hà đâu?”



Sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, nụ cười trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng biến mất, ông bà Từ thở dài một hơi. Triển Tô Nam trả lời: “Hôm nay Tiểu Hà có chút không khỏe, đang ở trên lầu.”



“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn vừa nghe thế, trên mặt cũng không còn tươi cười.



Triển Tô Nam nói: “Sáng nay thứ dậy, em ấy bị ho khan, sắc mặt cũng không tốt, bọn em bắt em ấy ở trên lầu nghỉ ngơi.”



Trong lòng Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn hiểu rõ, bệnh cũ của Cố Khê lại tái phát, không khí trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề. Lúc này, có một người đi tới, vừa cười vừa chào hỏi: “Anh Hải Trung, chị dâu.”



“Tiểu Hà?!”



“Ba ba.”



“Sao em lại ngồi dậy?”



Ngụy Hải Trung đứng lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đứng dậy, bước nhanh đi tới.



Hướng hai người lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì, Cố Khê bước tới ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt thực hâm mộ mà nhìn vào bụng cao cao của Nghê Hồng Nhạn, rồi lên tiếng trách cứ: “Anh Hải Trung, trời lạnh như thế sao anh lại dẫn chị dâu ra ngoài.”




Xe hơi chạy về phía trung tâm xét nghiệm ADN của Doanh Hải, hơn một giờ sau, mấy hồ sơ xét nghiệm ADN không có kí tên, chỉ có hàng mẫu ADN được đưa vào phòng xét nghiệm. Hết thảy đều tiến hành một cách bí mật, trước đó một ngày hai ông cụ đã an bài người ổn thõa. Không ai hỏi hàng mẫu đến từ đâu, thậm chí kết quả kiểm tra cũng sẽ không xuất hiện trong hồ sơ của trung tâm xét nghiệm ADN. Năm ngày sau, sẽ có báo cáo xét nghiệm huyết thống.



Sau khi Ngụy Hải Trung gọi điện nói cho hai ông cụ biết mình đã lấy được hàng mẫu và đã đưa đến trung tâm ADN, thì hai ông cụ liền đứng ngồi không yên, trong 5 ngày tiếp theo, bọn họ trôi qua trong chờ đợi và giày vò.



Thân thể Cố Khê không thoải mái, mọi người trong nhà đều buồn bã. Giữa trưa, chẳng ai muốn ăn nên chỉ tùy tiện ăn một chút mì. Người già và trẻ con đã đi ngủ trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng trở về phòng. Bọn họ không buồn ngủ, nhưng Cố Khê bị bệnh, bọn họ chỉ muốn được ở bên cạnh cậu.



Trên giường, Cố Khê ngủ rất sâu, sắc mặt so với buổi sáng đã có chút hồng nhuận. Thân thể Cố Khê là cái gai nằm vĩnh viễn trong lòng hai người, canh giữ ở bên giường, hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Cố Khê, sau đó định ra mục tiêu của năm sau —— phải nuôi béo Cố Khê, làm cho mái tóc Cố Khê khôi phục lại màu đen bóng xưa kia, xóa đi nét tang thương trên gương mặt của Cố Khê.



Còn chuyện đứa nhỏ, Triển Tô Nam là nhận vật chính nhưng kỳ thật y cũng không có khát vọng cho lắm. Nếu không phải Angela nói làm như thế sẽ tốt cho Cố Khê, thì y nhất định sẽ không cho Cố Khê mang thai. Y không dám tưởng tượng, với tình hình thân thể hiện tại của Cố Khê làm sao có thể chịu đựng được nỗi vất vả khi mang thai. Nghĩ tới Nghê Hồng Nhạn mang thai được Ngụy Hải Trung che chở mà trên mặt luôn tràn ngập niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ, rồi nghĩ tới Cố Khê mang thai vào lúc ấy, phải chịu biết bao cay đắng và vất vả, trái tim Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đau đến nổi bọn họ không sao thở được.



Triển Tô Nam đặt khủy tay trên giường, hai tay nắm lại với nhau, rồi chống cằm lên. Đột nhiên, trong mắt y hiện lên một tia sáng, y ngồi thẳng người dậy, vỗ vỗ Kiều Thiệu Bắc, chỉ chỉ phía cửa. Kiều Thiệu Bắc đứng dậy đi với y ra ngoài.



Đóng cửa phòng ngủ lại, Triển Tô Nam hạ giọng, mang theo một chút kích động, nói: “Thiệu Bắc, dẫn theo con trai, chúng ta đi mua quà tết cho Tiểu Hà đi.”



“Quà tết?” Kiều Thiệu Bắc híp mắt, “Cậu muốn mua cái gì?”



Triển Tô Nam giơ bàn tay trái lên, rất thô tục mà hướng Kiều Thiệu Bắc giơ ngón tay giữa ra.



Kiều Thiệu Bắc đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch mép cười, đánh cho Triển Tô Nam một quyền, tâm tình rất tốt mà nói: “Tôi sơ ý. Đi mua quà nào.”



“Tôi đi gọi các con, cậu đi xuống lái xe ra trước đi.”



“OK.”



Mở cửa phòng ngủ ra, Kiều Thiệu Bắc nhìn nhìn Cố Khê, rồi đóng cửa lại, kích động chạy đi; còn Triển Tô Nam đã đi lên lầu kêu con trai đang ngủ trưa dậy. Bọn họ thật sự quá sơ ý, thế mà lại quên một món quà quan trọng như thế.



Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ mơ mơ màng màng bị ba Triển dắt lên xe nên vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhạc Nhạc cọ cọ đầu vào trong lòng ba Kiều, hỏi: “Ba, ba muốn mua gì cho ba ba vậy?”



“Ha hả, các con đi với ba Triển và ba Kiều chọn nhẫn cho ba ba nhé.”



“Nhẫn?” Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức thanh tỉnh.



Hôn con trai một cái, Kiều Thiệu Bắc khẩn cầu: “Con trai, các con phải giúp ba nha.”



“Dạ?” Là ý gì?