Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 100 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Mẹ, mẹ không sao chứ. - Hàn Liên Chi từ trong bụi cây gần đó nhìn thấy máu từ người Hàn phu

nhân chảy xuống liền nhảy ra đỡ bà ta.



Hàn phu nhân

nhìn qua vết thương trên bàn tay phải của mình, nó được bắn từ phía sau

lưng nên tất nhiên bà ta sẽ đoán được phát súng đó từ đâu. Tuy vết

thương không nặng lắm nhưng khiến bà ta đau buốt, khẩu súng trên tay bà

rơi xuống đất… Hàn Thế Bảo vì vậy mà thoát chết trong gang tất.



- Mẹ, mẹ dừng lại đi… đừng gây thêm tội ác nào nữa, dừng lại ngay khi mọi việc vẫn chưa đi quá xa, con cầu xin mẹ mà. - Hàn Liên Chi ôm Hàn phu

nhân vào lòng, máu từ trên vai bà ta nhỏ giọt xuống… bàn tay Hàn Liên

Chi cũng dính đầy máu của bà ta.



- Liên Chi xinh đẹp,

con hối hận khi đi theo ta rồi ư… mọi việc đã đi quá xa rồi, không thể

quay lại được nữa. - Hàn phu nhân nhìn Hàn Liên Chi mà nói., sau đó dùng tay trái với lấy khẩu súng trước mắt. - Chỉ có giết hết bọn chúng, thì

ta mới có những ngày tháng không phải lo âu nữa.



- Bỏ súng xuống. - Hoàng Thiên Ân trên tay cầm một khẩu súng, nhắm hướng Hàn phu nhân mà nói.



Hàn phu nhân nhếch môi cười:” Nếu cậu dám giết ta, khi nãy đã nhắm ngay đầu ta mà bắn rồi… haha Hoàng Thiên Ân, cậu giết ta ai sẽ nói cho cậu biết

cha cậu đang ở đâu?”



- Bà. - Hoàng Thiên Ân nắm chặt

khẩu súng hướng về Hàn phu nhân, nhưng lòng anh không vững… anh muốn cứu người cha của mình đang trong tay Hàn phu nhân. Cuối cùng Thiên Ân hạ

súng xuống đưa mắt nhìn về viễn cảnh trước mặt, tất cả mọi tội lỗi là do anh gây nên sao... tất cả bất hạnh của Kelly là do bàn tay anh làm ra

ư. Trong đầu xáo trộn nhiều suy nghĩ, Hoàng Thiên Ân mất hết bình tĩnh

mà lao chạy đi.



Hàn phu nhân bằng tay trái đưa khẩu

súng trên tay về phía Hàn Thế Bảo… lúc này Hàn Thế Bảo đã trườn đến nơi

Kelly đang nằm bất động kia, bàn tay anh nắm chặt tay cô ôm trọn cô vào

lòng mình mặc cho nguy hiểm, mặc cho đau đớn… chỉ là anh muốn bảo vệ

người phụ nữ ngốc nghếch của mình.



- Hàn Thế Bảo, đáng

ra con không hề liên quan gì đến việc này, nhưng chính con đã khiến mình phải nhận lấy hậu quả ngày hôm nay. - Hàn phu nhân bước một bước đến

gần Hàn Thế Bảo.



Hàn Thế Bảo như không quan tâm đến lời nói của bà ta, bàn tay anh ôm chặt Kelly vào lòng đưa lưng ngược hướng

với Hàn phu nhân. Đôi môi anh khẽ nhếch lên khinh bỉ mà nói:" Chết hay

sống không quan trọng, quan trọng là có nắm giữ được hạnh phúc của mình

hay không. Bà giết chết mẹ Kelly, cha nuôi cũng vì điều đó mà tự sát

theo bà ấy... họ chết cũng có đôi có cặp, còn bà sống trên đời này chỉ

biết ôm thù hận, tôi khẳng định từ ngày cha nuôi ra đi... chưa có một

ngày nào bà sống trong vui vẻ."




Đôi mắt của

Tú Yên nhìn về phía Kelly đầy yêu thương, con gái cô đã lớn lại mang một vẻ đẹp kiêu sa như vậy, người đàn ông bên cạnh con gái có phải chính là cậu thanh niên mà ngày trước Hàn Thế Hùng nhắc đến hay không. Hai đứa

đã được bà và Hàn Thế Hùng từ bé dự định tương lai, những ngày tháng bị

giam cầm không thể nhìn thấy con gái mình, không ngờ người đàn bà ác độc này ngay cả một đứa trẻ cũng không tha. Càng nghĩ đến mà càng oán hận,

Tú Yên bước tới phía trước thì Hàn phu nhân càng lùi về phía sau.



- Tú Yên, chúng ta từng là bạn bè mà… xin cô đừng hại tôi. - Hàn phu nhân hoảng sợ mà nói.



- Cô cũng còn nhớ chúng ta là bạn bè sao? - Mẹ Kelly hằn lên sự tức giận. - Ngày đó vì xem cô là bạn nên tôi đã nhường anh ấy cho cô, vì xem cô

là bạn nên tôi đã bỏ đi vì tôi nghĩ rằng anh ấy yêu cô. Nhưng sự thật

chính là cô đã cố tình gài bẫy anh ấy.



- Nhưng Thế Hùng là chồng tôi, cô phải hiểu nổi đau của người phụ nữ có chồng đi ngoại

tình với người đàn bà khác. - Hàn phu nhân bao biện. - Người đó lại

chính là tình nhân cũ.



- Anh ấy đến với tôi vì gia đình cô xem anh ấy không bằng một kẻ ăn bám mặc dù Thế Hùng đã giúp gia đình cô kiếm ra rất nhiều hợp đồng lớn. - Mẹ Tú Yên chua xót. - Chính cô đã

tự tay đánh mất cái hạnh phúc gia đình đó, người đàn ông họ xem trong

nhất là thể diện… anh ấy khi đến với tôi vô cùng mệt mỏi với tâm trạng

chất chứa bao nhiêu ưu phiền.



- Dù có lí do gì thì hai người cũng không được ở cùng nhau vì người đàn ông đó là của tôi. - Hàn phu nhân hét lên.



- Vì vậy mà cô ra tay thảm sát tôi và Phạm gia ư. - Tú Yên khẽ nói. - Cả

cô và Hoàng Thiên Phúc đều vì cái bí mật kho báu và tôi và Thế Hùng nhắc đến mà ra tay tàn ác như vậy sao?



- Tôi không hề biết kho báu gì cả. - Hàn phu nhân lắc đầu. - Tôi chỉ nghĩ rằng cô chết đi

Thế Hùng sẽ quay vể với tôi, còn Hoàng Thiên Phúc vì bị Phạm cục trường

điều tra về công ty ông ta nên ông ta cũng muốn ra tay với ông ấy.



- Tôi sẽ giết cô để đền tội. - Tú Yên đưa bàn tay mình ra với tới Hàn phu nhân.



- Cô là người đã chết, không thể làm hại được tôi. - Hàn phu nhân nhớ tới lời người đàn bà canh giữ kia từng nói.



- Thật là không thể làm gì sao? - Tú Yên cười lớn, giọng cười kia vang

vọng khắp núi rừng.. giọng cười đó khiến Hàn phu nhân tái xanh mặt mày.

Máu từ hai khóe mắt của Tú Yên rơi ra, đôi mắt màu đen nhìn Hàn phu

nhân… bàn tay lạnh ngắt kia chạm vào da thịt Hàn phu nhân, mùi xác chết

bóc lên kinh dị… lá cây xung quanh bắt đầu héo úa. Hàn phu nhân thoái

lui về sau kinh hãi trước viễn cảnh trước mắt… bà càng thoái lui thì oan hồn kia càng tiến lại gần hơn… đến khi Hàn phu nhân vấp phải một góc

cây trồi lên mà ngã đập đầu và một tản đá lớn mà ngất đi trong nỗi sợ

hãi kinh hoàng.



Oan hồn của Tú Yên đứng đó, gió nhẹ thổi bay bay mái tóc dài ngang lưng trên vai cô…