Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 96 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Đêm hôm trước...



Hoàng Thiên Ân bế Tiểu Hân

đang ngủ say trên tay vào căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng vắng, Kelly

nhìn thấy con gái liền nhanh chóng đứng lên đón Tiểu Hân từ tay Hoàng

Thiên Ân.



- Tiểu Hân, con bé bị sao vậy? - Nhìn thấy Tiểu Hân mê man Kelly liền lo lắng hỏi.



-

Không sao đâu, vì con bé không chịu ngồi yên nên cứ la hét mãi nên anh

để Tiểu Hân ngủ một chút sẽ tỉnh lại. - Hoàng Thiên Ân vuốt mái tóc Tiểu

Hân ra vẻ cưng chiều.



Kelly lùi lại một bước ôm Tiểu

Hân vào lòng mình ra vẻ không muốn bán tay ghê tởm đó động vào con gái

mình liền nhận được ánh mắt kì lạ khó hiểu của Thiên Ân đang nhìn mình.

Cô lại không muốn để lộ mọi việc, không muốn cả Tiểu Hân và đứa bé trong

bụng mình gặp nguy hiểm đành sởi lởi nói:" Đã lâu không nhìn thấy con

gái, em muốn được ôm con chặt hơn."



- Xong xuôi mọi

việc, anh sẽ đưa em và Tiểu Hân chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày

hạnh phúc không ưu lo phiền muộn bất cứ việc gì nữa. - Hoàng Thiên Ân

đưa trọn bàn tay ôm lấy Kelly và Tiểu Hân vào lòng.





thật chỉ muốn tung một cước mà đạp tên đàn ông này ra xa khỏi người cô,

lại càng không muốn bàn tay hắn chạm vào người mình. Hắn đã giết chết

cha mẹ cô, lại còn lừa gạt cô biết bao nhiêu năm qua... đã vậy biết cô

yêu Hàn Thế Bảo liền đổ oan trách nhiệm cho anh... hại cô bao nhiêu năm

qua sống trong dày vò đau khổ.



Đợi Hoàng Thiên Ân ra

ngoài, Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà ngắm nhìn đứa trẻ đáng yêu mang đầy

nét giống cha. Cô lại giật mình sực nhớ đến việc Hàn Thế Bảo chắc chắn

đang truy tìm tung tích của Tiểu Hân, nếu như anh ấy tìm ra được nơi này

mà lui tới thật không phải quá nguy hiểm hay sao. Kelly một phen lo

lắng khôn nguôi, cô cứ đi qua đi lại không tài nào chợp mắt được... nếu

như Thế Bảo đến nơi này thì đường sống xem như không có.



***********



Sau

khi bàn bạc kế hoạch với Hàn Thế Bảo và Tú Anh, Tuấn Anh quay về lại

nhà mình để chuẩn bị mọi việc cho kế hoạch vào ngày mai.



Tuấn

Anh rời khỏi xe từ trong bãi ở phía tầng hầm đã cảm thấy có một bóng

đen bám theo mình, anh xem như mình không nhìn thấy gì mà tiếp tục đi về

hướng căn hộ của mình... bóng đen kia lại tiếp tục bám theo anh. Tuấn

Anh bước hơi nhanh chân, sau đó núp vào một bức tường phía trước.



- Đâu rồi, vừa mới nhìn thấy mà. - Một giọng nói quen thuộc vang lên, mắt nhìn qua hai phía tìm kiếm.



- Ai sai cô theo dõi tôi. - Tuấn Anh từ phía sau ôm chặt bóng đen kia mà nói.



- Trái tim tôi sai khiến. - Triệu Hải Yến đôi môi hơi mỉm cười khẽ đáp.



Tuấn

anh từ từ quay người Hải Yến về đối diện anh, nhìn cô mặc nguyên một bộ

quần áo màu đen, khẩu trang màu đen, mắt kính đen và chiếc mũ cũng màu

đen trông đến buồn cười:" Em ăn mặc như vậy, không khéo người khác nhìn

vào lại tưởng là ăn trộm."



- Em đúng là ăn trộm mà, em

đến đây để đánh cắp trái tim của anh... - Hải Yến bỏ khẩu trang và mắt

kính ra khỏi người liền nói. - Nhưng em bịt kín như vậy, anh nhìn từ

phía sau vậy mà nhận ra được em ư.



- Thật ra anh đã

nhận ra một kẻ rình mò lấp ló ở trong bãi xe rồi, chỉ muốn xem tài cán

của em đến đâu thôi... nhưng xem ra rất là tệ. - Tuấn Anh mở cửa, nắm

tay Hải Yến kéo vào.



Tuấn Anh bước vào bên trong trước

mưốn đi đến tủ lạnh lấy nước cho Hải Yến nhưng đã bàn tay cô từ phía

sau đã đặt vào ngang hong anh mà ôm chặt lấy. Gương mặt cô áp vào bờ vai

rộng của anh, đôi môi cô đưa vào tai anh mà khẽ nói:" Theo như em tìm

hiểu qua sách báo, hôm nay chính là ngày nguy hiểm nhất của em... nghĩ

là mức độ em sẽ mang thai cao nhất."



- Triệu Hải Yến. -

Tuấn Anh quay đầu lại đưa hai tay béo hai bờ má phúng phính đỏ ửng của

cô mà nói. - Không phải là hôm nay, ngày mai anh có việc quan trọng phải
-

Không, người chồng thật ra là đến số chết nên đã đi rồi... con cô ta

vẫn chưa đến số chết nên linh hồn còn ở nhân thế... nếu không bị ta nhốt

lại sẽ bám theo người nào giết hại cô ta.



Hàn Liên

Chi nhìn người đàn bà kia liền khẽ nói:" Nãy giờ lo nghe bà kể chuyện,

tôi lại quên mất việc Hàn phu nhân nhờ tôi đến chuyển lời giúp bà ấy?"



- Có việc gì sao?



-

Bà ấy buổi tối ngủ vẫn bị cô gái kia về đòi mạng. - Hàn Liên Chi tỏ vẻ

sợ hãi nói. - Bà ấy nói rằng muốn tôi đến kiểm tra lại một lần nữa xem

cô ấy còn ở đây không?



Người đàn bà kia cảm thấy tin

tưởng Hàn Liên Chi nên đi vào bên trong ôm ra một chiếc bình bằng sứ

bước ra... trên chiếc bình dính đầy bùa chú.



- Những thứ này là búa chú ư? - Liên Chi hỏi.



Người đàn bà kia gật đầu.



- Nếu tháo nó ra, linh hồn sẽ thoát ra ư?



- Không dễ dàng như vậy đâu... - Người đàn bà lắc đầu.



- Vậy làm cách nào thì linh hồn mới có thể thoát ra?



Người đàn bà nhìn Hàn Liên Chi một cách nghi ngờ.



- À, tôi chỉ tò mò một chút thôi... thật ra trước kia tôi không tin những bùa chú như vậy.



-

Linh hồn này thoát ra chỉ có một cách duy nhất... chính là dùng máu của

ta và máu của người giết cô ta nhỏ lên nắp chai hai giọt... linh hồn cô

ta sẽ được giải thoát ra khỏi nơi này... đền lúc đó thì ta cũng sẽ....



Người

đàn bà kia chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hàn Liên Chi đánh vào huyệt

đạo mà ngất đi. Cô cũng không muốn làm bà ta đau... nhưng cô phải làm

như vậy...



**************



Hiện tại....



Hàn

Thế Bảo và Tú Anh bước vào bên trong khu rừng vắng người... anh nhìn

xung quanh liền nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ bên trên lưng chừng ngọn

núi.



- Cô ta và con gái con ở bên trong đó, nếu con chịu kí vào tờ giấy kia ta sẽ cho các con đoàn tụ. - Hàn phu nhân nói.



Điện

thoại của Hàn Thế Bảo reo lên, anh nhìn vào màn hình liền nghe máy. Sau

khi nghe máy xong, Hàn Thế Bảo khẽ nhắm đôi mắt mình lại bất động trong

vài giây... sau đó tắt điện thoại đi mà mở đôi mắt mình ra nhìn vào Hàn

phu nhân.



- Cho tôi nhìn thấy người trước. - Hàn Thế Bảo nói.



-

Con lạnh lùng hơn ta nghĩ. - Hàn phu nhân cười lớn, bà biết rõ ràng đó

chính là điện thoại báo tin rằng Hà Tuấn Anh đã chết vì đến nơi bà đã

gài sẵn bom.



- Kelly và Tiểu Hân ở đâu. - Hàn Thế Bảo gằng lên như hổ.



Hàn phu nhân ra hiệu cho người đưa Kelly và Tiểu Hân ra ngoài.



Từ

bên trên Kelly nhìn xuống thấy Hàn Thế Bảo đang đứng cùng Hàn phu nhân,

điều cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra... Hàn Thế Bảo đến nơi này chẳng

phải là tìm đến con đường chết hay sao?



- Thế Bảo, đi đi, đừng lo cho em. - Kelly hét lên.



Hàn

Thế Bảo nhìn về phía Kelly và Tiểu Hân đang đứng phía trong ngôi nhà...

anh đưa mắt về phía Hàn phu nhân, miệng anh đưa vào tai bà ta mà nói:"

Hàn phu nhân, nợ máu phải trả bằng máu."