Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 98 : Kelly nổi giận

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Triệu Hải Yến theo luật pháp đã kết hôn cùng Tuấn Anh, số tài sản mà Tuấn Anh tạo ra lại trong khoảng thời gian hai người họ đã kết hôn vì vậy luật sư của Tuấn Anh đang hoàn tất mọi thủ tục. Hải Yến không quan tâm đến những thứ mà Tuấn Anh dể lại cho mình, đó là một khoảng lớn bao gồm các bất động sản, cổ phần của The Win và ngôi nhà chung cư cao cấp mà hiện tại anh đang ở…. điều cô đau đớn nhất hiện nay chính là người cô yêu thương nhất đã bỏ cô mà đi.



Chìa khóa căn hộ mà Tuấn Anh từng sinh sống được giao lại cho Hải Yến, cô bước vào nơi mà trước kia cô từng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc thì hiện tại nó chính là một cảm giác lạnh lẽo, một cảm giác đau đớn khi trước mắt cô nhìn thấy bao nhiêu kỉ niệm của hai người. Hải Yến bước vào phòng ngủ của anh… mùi hương của anh vẫn còn phản phất nơi đây, cô ôm những bộ trang phục của anh mà cảm nhận chút hơi ấm từ anh… nhưng kết quả vẫn là sự đau đớn tột cùng trong trái tim đang rỉ máu kia… Tuấn Anh đã mãi mãi xa cô rồi. Cô nằm trên chiếc giường lớn, nơi mà anh và cô đã từng bên nhau ngọt ngào… cô từng mơ ước hằng ngày vào buổi sáng khi mở mắt ra được nhìn thấy gương mặt của Tuấn Anh… cô từng mong ước hằng ngày đều được giúp anh thắt cavat cho anh. Nước mắt trên khóe me Hải Yến rơi xuống, thấm ướt cả chiếc gối màu trắng phía dưới.



Tiếng chuông cửa khiến cô hơi giật mình, Hải Yến lau đi khóe mi còn ướt động nước mắt mà mệt mỏi bước chân ra phía cửa.



- Xin chào, đây có phải nhà của ông Hà Tuấn Anh không ạ. - Một cô gái đứng trước mặt Hải Yến hỏi.



- Đúng vậy, cô tìm anh ấy có việc gì? - Hải Yến nhìn cô giá trước mắt mà hỏi. - Tôi là vợ anh ấy.



- Tôi là nhân viên của công ty trang sức Kim Ngọc. Ông Hà đã đặt một chiếc nhẫn thiết kế bên công ty, ông ấy đã trả tiền trước nhưng khi chúng tôi hoàn thành lại không liên lạc được với ông ấy nên đành mạn phép mang đến địa chỉ mà ông Hà để lại. - Cô gái đưa một chiếc túi nhỏ về phía Hải Yến.



- Cảm ơn cô. - Hải Yến nhận lấy, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp nhỏ kia khẽ nói. - Tôi sẽ chuyển nó đến cho chồng tôi.



Cô nhân viên hoàn thành xong nhiệm vụ thì cũng cáo từ ra về. Hải Yến đóng cửa lại, cô từ từ mở chiếc hộp kia ra, nhìn thấy một chiếc nhẫn đính một viên kim cương sáng bóng lấp lánh. Hải Yến như ngã quỵ xuống lưng cô tựa vào cửa ra vào... nước mắt rơi xuống mà ôm lấy chiếc nhẫn vào lòng mà khóc lớn... miệng gọi tên Tuấn Anh trong đau đớn khôn nguôi.



Hàn Thế Bảo đưa Kelly quay về biệt thự Hàn gia, nơi mà cô tìm về một chút yên bình khi ở bên con gái của mình. Đứa bé trọng bụng mất đi khiến Kelly vô cùng đau xót, Hoàng Thiên Ân và Hàn phu nhân đã gây ra cái chết cho cha mẹ cô, nay lại giết chết đứa bé còn chưa thành hình trong người cô… cô nhất định sẽ trả thù cho những người thân yêu nhất của mình. Lưới trời lồng lộng, những kẻ độc ác đó sẽ phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm.



- Thế Bảo, vì sao ngay từ đầu anh lại không nói cho em biết sự thật, vì sao lại để em sống trong cảm giác vừa hận vừa yêu anh. - Kelly nằm trên giường, đưa mắt nhìn sang Hàn Thế Bảo đang đứng mở cánh cửa sổ ra cho không khí trong lành bên ngoài chiếu vào phòng.



- Là vì anh yêu em. - Hàn Thế Bảo nghiêng đầu nhìn Kelly hơi cười. - Anh không muốn em gặp nguy hiểm, càng không muốn em phải sống trong sự thù hận…



Kelly đưa tay mình về phía Hàn Thế Bảo, ngụ ý muốn anh lại gần bên cạnh mình. Hàn Thế Bảo quay đầu lại, bước tới nắm lấy tay cô… ánh mắt cô đượm buồn nhìn anh mà nói:” Thật ra cảm giác vừa yêu vừa hận một người, nó còn đau đớn và khó chịu hơn… trước khi gặp anh em đã sống một cuộc sống không có chút ý nghĩa, đến khi gặp anh cuộc sống em như lật sang một trang mới… tuy nó chứa nhiều đau buồn và nước mắt nhưng em không hề hối hận vì đã gặp anh, anh chính là người đã cho em cảm giác cuộc sống này có nhiều cung bật khác nhau.”



- Cuối cùng thì chúng ta cũng đã ở bên cạnh nhau, anh sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ gia đình của mình. - Hàn Thế Bảo ôm Kelly vào lòng, đôi môi hôn lên mái tóc cô. - Em chỉ cần hứa với anh một việc, đừng liều lĩnh tự quyết định bất cứ việc gì cả…



Kelly tựa đầu mình vào lòng ngực anh, một mình anh liệu có thể chóng lại Hàn phu nhân sao… vì cô mà Tuấn Anh đã chết oan uổng như vậy, cô thật sự không muốn ngồi yên một chỗ mà nhìn… Hàn phu nhân bà ta, đã quá xem thường Kelly này rồi. Nhưng cô lại không muốn Hàn Thế Bảo lo lắng cho mình hơn nữa, Kelly khẽ gật đầu.



Từ bên ngoài Tú Anh đẩy cửa vào, nét mặt đượm buồn nhưng hơi khẩn trương... nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang ôm Kelly thì hơi khựng lại. Hàn Thế Bảo nghe tiếng người bên ngoài đi vào thì cũng buông Kelly ra, nhìn về phía Tú Anh.
Hàn Thế Bảo nói xong liền bỏ ra ngoài… vậy là mọi việc đã diễn ra giống như anh hằng mong muốn… anh sẽ để lại The Win này cho Win… còn anh sẽ rời khỏi cái nơi không thuộc về anh.



- Hàn tổng, nghe nói anh đã tìm thấy thi thể của anh ấy… tôi muốn đến nhìn anh ấy lần cuối. - Hải Yến đau lòng mà nói



Hàn Thế Bảo quay lại, lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền mà Tuấn Anh hay đeo trên cổ đưa về phía Hải Yến mà nói:” Đừng quá đau lòng… đây là thứ duy nhất còn nguyên vẹn.”



- Thứ duy nhất con nguyên vẹn. - Hải Yến lùi về su một bước, ánh mắt nhìn Hàn Thế Bảo kinh ngạc.



- Vị trí Tuấn Anh đứng gần với bom… khi tìm kiếm đã không còn gì nữa… tôi nghĩ cô không nên đến đó. Cô lại đang có thai, đừng quá xúc động mà không tốt cho đứa trẻ.



Hải Yến cầm trên tay sợi dây quen thuộc mà cô thường thấy nằm trên cổ anh. Vì sao mọi thứ lại trở nên tàn nhẫn với cô như vậy.



- Là ai, là ai đã giết anh ấy… là ai? - Hải Yến hét lên.



- Triệu Hải Yến… nếu cô thật sự yêu cậu ấy hãy cố gắng vượt qua mọi đau đớn hiện tại.. cái chết của Tuấn Anh… tôi nhất định giúp cô trả thù. - Hàn Thế Bảo khẽ đáp. - Và cảm ơn vì đã giúp tôi trong việc vừa qua.



- Chỉ là… nếu là Tuấn Anh… anh ấy sẽ làm như vậy, tôi chỉ thay anh ấy làm như thế… Hàn tổng, anh nhất định phải giữ lời hứa với tôi… Tuấn Anh không thể chết một cách oan uổng như vậy.



Tại biệt thự Hàn gia, Tiểu Hân đang ngồi ngoài vườn thì nhớ đến mẹ Kelly mà chạy vào bên trong.



- Mẹ, mẹ định đi đâu vậy. - Tiểu Hân nhìn thấy Kelly mặc một bộ quần áo màu đen mà hỏi.



- Tiểu Hân ở nhà ngoan không được bước ra ngoài… mẹ phải đi ra ngoài một chút.- Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói. - Nếu baba con có quay về, con nói mẹ rất mệt nên đã căn dặn baba không được làm phiền mẹ, hiểu không?



- Dạ, con hiểu. - Tiểu Hân ôm con gấu bông mà gật đầu. - Vì sao lại nói dối baba ạ. Nói dối là không tốt.



- Lớn lên con sẽ hiểu... - Kelly nói xong, hôn lên má Tiểu Hân rồi bay từ cửa sổ ra ngoài... trước tiên phải đi tìm Hoàng Thiên Ân... chính vì anh ta mà bé con của cô mất đi.