Vô Hạn Tương Lai

Chương 2 : Mảnh giấy tiên đoán tương lai!

Ngày đăng: 10:01 18/04/20




Lăng Tân từ trên giường ngồi dậy, trong khoảng khắc đôi mắt hắn như bị mất hồn, lúc này hắn lặng lẽ mặc quần áo, chỉ là ngón tay thỉnh thoảng đụng tới vết bỏng tên mặt, cảnh tượng trong mơ đêm qua thoáng hiện lên trong đầu hắn.

Lăng Tân là cô nhi, chuẩn xác mà nói từ lúc sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy cha mẹ của mình, cô nhi viện mà hắn ở là được chính phủ xây dựng, bên trong tất cả đều do chính phủ điều hành, nên không có việc những cô nhi bị ngược đãi và nhiều tình huống xấu khác tồn tại, thời thơ ấu của Lăng Tân tuy rằng không có bao nhiêu hạnh phúc nhưng xét cho cùng cũng coi như là yên bình, trong cô nhi viện cũng quen một đám trẻ em, thanh mai trúc mã, nếu như tiếp tục như thế nữa, có thể sau này hắn lớn lên, trong đầu cũng vẫn còn kí ức tốt đẹp lúc nhỏ...

Nhưng tất cả đã thay đổi năm hắn được mười tuổi, một trận lửa đã thiêu hủy hết tất cả cô nhi viện, cũng thiêu hủy hết kí ức thời thơ ấu của hắn, rất nhiều bạn bè của hắn đã chết cháy, sống sót hoặc bị người khác nhận nuôi hoặc do chính phủ sắp xếp chỗ ở cho đến khi trưởng thành, sau đó chính mình tự phải nuôi sống bản thân...

- Vẫn là giấc mộng kia...

Mười năm sau khi xảy ra biến động kia, Lăng Tân hiện tại đã 19 tuổi, cũng đã học đại học được một năm, là một đại học nào đó ở Thượng Hải, bản thân là cô nhi do chính phủ trợ cấp vì vậy chỉ cần chính phủ trợ cấp với học bổng hàng năm cũng để hắn sinh hoạt bình thường, thậm chí ở bên ngoài còn thuê nguyên một căn phòng nhỏ, hắn cũng không thích môi trường ồn ào, có thể do thời thơ ấu đã hình thành nên thói quen đó, hắn ưa thích yên tĩnh. Ngoại trừ... hai người bạn thân của hắn. Sau khi rửa mặt chải đầu sửa sang lại hoàn tất, Lăng Tân đẩy cửa đi ra ngoài, khi hắn vừa mở cửa ra thì bỗng nhiên phát hiện mảnh giấy tại khe cửa, mở cửa phòng ra thì mảnh giấy liền rơi xuống mặt đất.

- Mắc tại khe cửa? Ai đã làm chuyện này? Lăng Tân trong lòng hiếu kì, hắn liền nhặt mảnh giấy từ dưới đất lên, mảnh giấy này khoảng chừng nửa bàn tay, ghi thời gian là của ngày hôm nay, hẳn là tờ giấy ban đầu bị xé thành hai mảnh, sau đó mỗi một nửa lại xé làm tư, cái mảnh giấy lớn chừng nửa bàn tay này, ước chừng chính là lớn tương đương một phần tám bản gốc a…

- Là tiếp thị, quảng cáo sao? Xé một mảnh nhét vào vào cửa phòng của mỗi người, để mỗi người nhìn thấy một ít nội dung... Thủ đoạn tiếp thị như vậy có thể thành công...

Lăng tân trong lòng nhất thời ngạc nhiên, nhưng hắn không tin do gió hoặc cái gì đó có thể nhét vừa vặn mảnh báo này vào chính giữa khe cửa, sự trùng hợp thật sự là có chút khó tin, cho nên hắn dứt khoát đóng cửa lại, sau đó hắn nhìn cái khe nhỏ của cánh cửa, nhưng không thể đặt vừa một mảnh giấy nhỏ, thế thì vì sao cái khe đó lại có một mảnh nhỏ, tình huống như vậy lại càng làm Lăng Tân không thể nào nghĩ ra.

- Đây ý gì? Mảnh giấy nhỏ này góc bị xé rất thô, rõ ràng là có người lấy tay xé nó. Chẳng lẽ có người nào đó nhắn lại cho ta cái gì?

Lăng Tân trong lòng cảm thấy kì lạ càng thêm hứng thú, hắn liền đọc chữ trong trang giấy, cầm lật qua lật lại, đọc qua nội dung bên trên mảnh giấy, ngoài một chút chuyện không quan trọng bên ngoài, dường như làm người khác chú ý chỉ có một chuyện, trước cổng trường đại học của hắn có vụ tai nạn xe cộ, thế nhưng trong đó hắn không có phát hiện ra bất cứ mật mã nhắn lại hoặc tiếng lóng ghi lại... Lai lịch mảnh giấy này thật có chút đáng ngờ.
Nam tử thở ra nói, tiếp theo trên mặt hắn sự nghiêm túc dần dần thay bằng sự lãnh đạm, khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười, thoạt nhìn thực sự là vừa anh tuấn vừa có khí chất, hoàn mang theo một loại mị lực tà dị, nam tử quay đầu lại, hướng về ngoài phòng học đi ra, cho đến khi đi ra khỏi cửa phòng học thì mới nhìn thấy mấy nữ sinh vội vàng chạy đi, trong đó có một nữ sinh vừa nhìn thấy nam tử đó liền đỏ mặt lên, nhưng nàng vội vàng nói rằng:

- Bạn Trần Hạo Thao, ngoài cửa trường xảy ra vụ tông xe liên hoàn, chúng ta cùng đi xem đi.

- Ân, được, cùng đi xem sao.

Trần Hạo Thao mỉm cười, đi theo mấy nữ sinh, mà có hắn đi cùng, mấy nữ sinh này dường như cũng không có vội vàng đi nữa, ngược lại cùng với hắn nói chuyện rất nhiều, hắn cũng không có gì phải sốt ruột, liền nói chuyện vui vẻ với mấy nữ sinh, bất tri bất giác hắn đã đi ra khỏi tòa nhà dạy học. Ở tòa nhà dạy học trên tầng vẫn còn nữ nhân kia đứng đó, khuôn mặt nàng vẫn một mực lạnh đạm, trong mắt nàng cũng một mực yên lặng nhìn xem ánh lửa từ vụ nổ, người ngoài căn bản không thể biết được nàng đang nghĩ gì, sau nửa ngày cho đến khi mấy người nam sinh tới thì nàng lúc này mới xoay người lại, mà mấy nam sinh này dường như nhận thức nàng, trong đó có một người nam sinh nói rằng:

- Lớp trưởng, hôm nay giờ học khả năng bị muộn, vừa nãy tựa hồ các giáo sư đều chạy ra ngoài xem vụ tông xe liên hoàn rồi, cũng chỉ còn mấy người chúng ta trong lớp học... Đúng rồi, ngươi từ cửa số nhìn ra cổng chính, như vậy cũng có thể thấy rõ sao?

-...Thấy rõ đại khái.

Nữ sinh nói xong liền hướng cửa phòng học đi tới. Người nam sinh vội vã hỏi:

- Sở tuyết, bạn đi ra chỗ đó?

- Đi ra cổng, nhìn kết cục của vụ tai nạn xe cộ...còn có...Tương lai...