Vô Năng Vi Phượng

Chương 3 :

Ngày đăng: 00:17 22/04/20


Nhịn không được xúc động trợn mắt, Cố Hiểu Khanh dưới bàn lôi kéo tay áo Tiêu Mộc Phi, nhưng sau thế nào cũng không chịu mở miệng nói ra nửa câu, lần này thật không nhịn được, Cố Hiểu Khanh liếc mắt, rồi lại gặp Quân Phi Hoàng tự tiếu phi tiếu nhìn mình, bề bộn lau lau một chút cái trán đã sớm khô.



“Ách…… Quân công tử mới vùa nói không biết ý gì?”



Trong lòng hiểu Cố Hiểu Khanh hỏi là cái gì, Quân Phi Hoàng nhàn nhạt cười cười, cầm trong tay chén trà thứ hai thủy chung không nói một lời, ánh mắt tựa như vô tình phóng qua trước mặt Tiêu Mộc Phi. “Tất nhiên là ý trên mặt chữ.”



Thấy y trả lời như vậy, Cố Hiểu Khanh trái lại không biết nên sao đáp lời, ngược lại Đỗ Thương khẽ nhìn thấy hắn như vậy, tiếp nhận trà trên tay Quân Phi Hoàng sau liền mở miệng: “Quân công tử yêu thích thưởng trà?”



Quân Phi Hoàng nghe vậy cười một tiếng, trong tay cần lấy cái chén trống không xoay tới xoay lui. “Yêu thích thưởng trà cũng không phải ta, mà là Đoan vương.”



Đoan vương hai chữ vừa thốt ra, dù là Tiêu Mộc Phi cũng không khỏi mắt nhìn về phía Quân Phi Hoàng, Cố Hiểu Khanh lúc này cũng chẳng quan tâm có đường đột hay không, vội hỏi: “Công tử đã gặp qua Đoan vương?”



Nơi này tuy là biên giới Thanh Thành, lại còn là đang trong lòng bàn tay Đoan Vương, hắn mấy tháng trước liền âm thầm phái người chú ý xung quanh nhà Quân Phi Hoàng, bất luận kẻ nào xuất nhập đều nhất định phải bẩm báo, cũng xác thực tiếp nhận một ít tin tức, nhưng lại chưa từng nghĩ tới Đoan vương rốt cuộc sẽ lấy thân phạm hiểm, chỉ vì hội kiến Quân Phi Hoàng!



“Cố công tử rất kinh ngạc?”Một tiếng cười khẽ, Quân Phi Hoàng trong mắt hơi nghiền ngẫm. “Đoan vương có thể ở dưới mắt mấy vị đến nơi này cùng ta gặp mặt, xác thực rất có tài cán.”



Ngốc tử mới nghe không ra trong lời nói Quân Phi Hoàng đối Đoan vương có cảm giác tốt, Cố Hiểu Khanh thật gấp, chỉ kém không kéo cổ vương gia nhà hắn làm cho hắn khạc ra mấy chữ, nhưng Tiêu Mộc Phi không đợi đến hắn động thủ, ngoài dự đoán mọi người mở miệng.



“Ngươi cùng Tiêu Lệnh Vũ nói chuyện cái gì?”



Phảng phất lúc này mắt mới nhìn về phía Tiêu Mộc Phi, Quân Phi Hoàng nói nhỏ: “Vương gia muốn cùng ta nói cái gì, Đoan vương cùng ta nói cũng chính là cái đó.”
Mắt thấy vương gia nhà hắn liền muốn phát tác, Cố Hiểu Khanh bề bộn một tay giữ chặt tay áo hắn, lại một tay kéo tay Đỗ Thương Lược ấn lên cái bàn, hắn nhớ rõ công phu ngàn cân Đỗ Thương Lược luyện được không kém, hẳn chống đỡ được Tiêu Mộc Phi. Vô luận thế nào, tuyệt không thể làm Tiêu Mộc Phi tại trước mặt Quân Phi Hoàng lật bàn.



“Vương gia.”



Quân Phi Hoàng cũng không bối rối, cầm chén nhỏ trống không trong tay lật qua lật lại, còn lộ ra một vài hoa văn, thực vô cùng tinh xảo, những động tác nhàn rỗi đó trong mắt Tiêu Mộc Phi không khác cử chỉ quạt gió đốt lửa, mắt thấy Tiêu Mộc Phi vừa muốn phẩy tay áo bỏ đi, y nhẹ nhàng linh hoạt nói: “Vương gia phải đi rồi? Cũng tốt, ta đang nghĩ xem thế nào để từ chối vương gia cho phải đây.”



Tiêu Mộc Phi nhìn về phía y, đáy mắt nhất thời phức tạp, Cố Hiểu Khanh thấy thế mồ hôi lạnh lại ứa ra, vương gia nhà hắn khi chân khí đứng dậy, chỉ sợ mười Đỗ Thương Lược đều kéo không được, đáng hận Quân Phi Hoàng như còn nói chưa được đủ, mỗi câu mỗi chữ như thêm dầu vào lửa.



“Thiên hạ trước mắt người gần với đế vị nhất, không thể nghi ngờ chính là Đoan vương.”



“Làm sao thấy được?”



“Đoan vương là ấu tử được tiên đế sủng ái nhất, xưng đế danh chính ngôn thuận; binh mã trong tay lại có bảy vạn, cũng hơn xa vương gia.”



Không có nhìn về phía Tiêu Mộc Phi, Quân Phi Hoàng một mặt nói lấy, một mặt nhìn chú quân sơn ngân châm đang dần dần nguội lạnh, nhìn bên trong mầm và bọt giống như tước thiệt hàm châu (tước thiệt: lưỡi chim sẻ), chỉ tiếc mọi người đang ngồi lại không có lòng thưởng thức, y không khỏi cười, lúc giá trị loạn thế, có lòng thưởng thức trà còn lại mấy người? Đoan vương thật sự là nhân tài, nhưng không phải thứ y muốn.



“Như vậy mới đúng, đã muốn vi hậu, tổng nên lấy ra chút bản lãnh tới.”



Thấy Tiêu Mộc Phi ngồi lại nguyên vị, Quân Phi Hoàng cầm tách trà trong tay châm cho hắn một chén, nhưng trà đã hơi lạnh,  cận dư tàn hương, nam nhân cũng không động tác, gặp khách nhân mới vừa dịch nộ lúc này lại hòa nhã như vậy, Quân Phi Hoàng trái lại cười một tiếng, đưa tay đổ đi trong chén trà nguội, lại lấy nước sôi bên cạnh tinh tế rửa sạch chén nhỏ, cũng không tái nấu trà, chỉ vì Tiêu Mộc Phi rót một chén nước trong.