Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 11 : Thâu tiễn

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Bóng đêm mù mịt, tiếng ma thú tru và tiếng tiếng gió thổi mãnh liệt từ xa xa vọng lại, trầm muộn mà kéo dài, lúc cao lúc thấp, liên miên không dứt.



Phí Thản gõ bàn tính cực nhanh, tính toán thu nhập hôm nay của khách sạn Duyệt Lai, lâu lâu lại lật qua lật lại miếng thịt quay trên lò lửa.



Phí Thản chính là lão bản của khách sạn này, đồng thời cũng là đầu bếp, bởi vì người làm của lão chỉ có một tiểu nhị, nhưng tiểu nhị này đã đi nhà xí rồi.



Con người có ba điều gấp, không thể nào tránh khỏi, nhưng mà tiểu nhị kia đã đi nhà xí đã nửa canh giờ rồi, điều này khiến cho lão rất là bực bội.



“Lão bản, ta đã trở lại!”



Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.



Phí Thản cơ hồ dựng cả chòm râu bạc của hắn tức giận nói: “Cổ Diêu, đừng nói cho ta biết là ngươi té xuống hố xí đó?”



Người tới đúng là một thiếu niên mặc áo vải thô, khoảng 16 tuổi, có một mái tóc dài màu đen, buộc thành đuôi ngựa về phía sau, đây chính là kiểu tóc bình thường của các hài tử ở đại lục. Mặc dù ngoại hình nhìn qua có vẻ ngây thơ nhưng lại có con ngươi linh động thể hiện một chút già dặn không phù hợp với tuổi.



Có thể thấy đây là một người thông minh, thậm chí là một tên ma cà bông giảo hoạt.



Theo lời Phí Thản nói, thiếu niên này tên là Cổ Diêu, chính là tiểu nhị duy nhất của khách sạn Duyệt Lai.



Nhìn thấy Phí Thản tức giận, Cổ Diêu vội vàng cố giải thích: “Lão bản, có thể là cơm chiều bị thiêu đó…”



“Thiêu cái đầu ngươi!”



Phí Thản lấy tẩu thuốc đánh lên đầu thiếu niên, lại trợn mắt xem thường nói: “Cả ngày không có việc gì lại chạy đến Thiên Hương Lâu bên cạnh nhìn trộm con thỏ nhỏ kia, ngươi tìm lý do gì ta còn bỏ qua được, còn dám nói là thức ăn có vấn đề! Như thế không phải là hủy đi chiêu bài của khách sạn sao?” 



Thiêu Hương Lâu là một danh tự cao nhã, nhưng thật ra lại là một kỹ viện, ở sát bên khách sạn của Phí Thản.



Cổ Diêu gãi đầu, đau đến nổi phải hít một hơi lạnh: “Đúng vậy, đúng vậy, Lão Bản, lần sau ta sẽ đổi lý do!”



Đối với người thẳng thắn như vậy thật không có biện pháp, lại nói tiểu tử này mỗi ngày không tới Thiên Hương Lâu nhìn lén một lần thì cả người không thoải mái, công việc cũng làm không tốt, luôn tìm cớ để lẻn ra ngoài.



Trừng mắt liếc Cổ Diêu một cái, Phí Thản tức giận nói: “Mau dọn dẹp cái bàn khách nhân vừa mới đi lúc nãy.”



“Được rồi, lão bản!”


Nghĩ đến đó Cổ Diêu hận đến nghiến răng, ngượng ngùng đem tất cả 7 đồng 32 xu tiền ăn chặn từ lòng ngực lấy ra.



Phí Thản quơ tay đoạt lấy: “Dám lừa lão bản sẽ bị trừng phạt, tiền công tháng này trừ đi 5 ngân tệ, có ý kiến gì không?”



“Không có, lão bản!” Cổ Diêu ngay lập tức nhanh nhảu trả lời, trong lòng đem 6 đời thân thích của Phí Thản mắng chửi vô số lần, chỉ tiếc hắn cũng biết lão đầu này lại cùng dạng cô nhi giống như mình.



Giáo huấn của Phí Thản vẫn chưa chấm dứt: “Còn nữa, sau này phải ra sao?”



Ánh mắt của hắn như hy vọng nghe được từ trong miệng tiểu nhị của mình nói ra mấy từ như “Trung thành” “Thành thật” 



Song Cổ Diêu ho khan hai tiếng: “Ta nghĩ, ta nên đi học tính toán, sau đó mới có thể bịa ra lý do thật tốt.”



“Tiểu thỏ tử!” Phí Thản tức giận lại giơ tẩu thuốc lên, nhưng mà Cổ Diêu lại giống như là một con thỏ đã chạy ra đằng xa và kêu lên: “Lão bãn, ta đi tiễn khách đã.”



Hai vị bộ binh kia cuối cùng cũng không trụ nổi, lảo đảo đỡ hai đồng bạn rời đi.



Bọn họ chỉ uống rượu ở đây, nhưng lại lưu lại ở Thiên Hương Lâu.



Thiên Hương Lâu chính là kỹ viện kế bên.



Tại Thập Lý Trấn làm ăn giải trí cơ hồ đều lời to, cho nên không thể thiếu kỷ nữ, cách nàng ở nơi khác làm việc khoảng mười hay hai mươi năm, kiếm được không bằng ở đây hai ba năm.



Bởi vậy, nơi này có rất nhiều người mạo hiểm không làm ở đây mấy năm, sau đó đầy đủ thì rời đi, tìm một nơi an toàn kiếm một trượng phu không có tiền nhưng thành thật sống nốt nữa đời còn lại như kỷ nữ hoàn lương. 



Đại bộ phận binh lính từ chiến trường quay lại đều đến Thiên Hương Lâu tìm một đêm vui vẻ, có lẽ cũng là một đêm cực lạc cuối cùng.



“Mấy vị khác quan tôn quý, các ngài thong thả đi, ý ý ý, y phục của các ngài dính thịt vụn.” 



Cổ Diêu cuối đầu theo sát phía sau bọn họ, trong lúc nói thì đồng thời vươn tay ân cần giúp hai vị bộ binh phủi sạch.



“Đi đi đi, không cần!” Tên lính mất kiên nhẫn nói.



“Vâng, vâng!” Cổ Diêu vẻ mặt tươi cười, đưa mắt nhìn bọn binh lính đi xa.



Xoay người lại, Phí Thản đang ở phía sau đã trợn đôi mắt như hạt đậu mà nhìn hắn: “Tiểu thỏ tử, ngươi lại trộm tiền à?”