Vô Tình Chí Tôn

Chương 1 : Ở đâu chui ra ?

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Tuyết Vi nghênh ngang đi ra cửa, vừa đi vừa cười thầm, vui sướng vì quyết định khôn ngoan của mình. Nàng là con gái duy nhất của Trần gia, thường rất ít được ra ngoài. Lần này đổi y phục với thị nữ, hóa trang cho giống rồi len lén trốn ra. Ban đầu cũng sợ có người nhận ra nên hồi hộp, hơi run bước từng bước nhỏ. Nhưng sau đó, đi qua vài người hầu cũng không ai phát hiện, nên ngày càng vững dạ đến giờ thì vô tư đi lại như vậy.



Đi ra khỏi cửa, tự do rồi, không phải đả tọa tu luyện nhàm chán nữa, Tuyết Vi suýt nữa hét lên vì vui sướng. Cố gắng kìm nén, nàng nhanh chân rời đi mà không hề biết rằng hành tung đã bại lộ. Một tên gác cổng mới tới tò mò hỏi người bên cạnh:



- Phàm ca, vừa nãy có phải là tiểu thư...



- Đến cả ngươi cũng nhận ra còn cần hỏi ta sao? Ngươi đừng có nhanh nhảu tranh công đi báo cho lão gia làm gì.



- Tại sao?



- Ở đây một thời gian ngươi sẽ hiểu. Chuyện này thường xảy ra như cơm bữa, ai ai cũng biết chỉ có tiểu thư không nhận ra thôi.



Tuyết Vi đi tới đi lui hưng phấn bừng bừng, hàng này xem một chút, đồ kia ngó một cái. Người dân Thanh Phong trấn hầu như đã thành thói quen, mặc dù rất nhiều người nhận ra Trần tiểu thư nhưng lại giả như không biết. Nơi này là một trấn nhỏ, đa phần là người thường chỉ có Trần gia là gia tộc tu tiên. Gia chủ Trần gia - Trần Thế Hào - mặc dù chỉ có tu vi luyện thể cửu tầng, nhưng tốt bụng thường giúp đỡ mọi người. Việc giả bộ như không phát hiện này cũng là được gia chủ Trần gia nhờ cậy.




Tên không rõ lai lịch kia ngay lập tức bị nhốt vào phòng chứa củi, cũng may có vài miếng giẻ rách đủ để che thân. Còn Trần Thế Hào nổi cơn lôi đình ra lệnh cấm khẩu đồng thời cho điều tra chuyện này. Lão không tin con gái có thể làm ra những chuyện hoang đường như thế được. Không nói tới Trần gia đã gà bay chó sủa, trong phòng chứa củi, một tên cái bang đang trầm tư. Hắn không biết mình là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây.



Tên là gì cũng không biết, hắn không có ký ức dù là một chút. Nói hắn là một tờ giấy trắng cũng không sai, nhưng lại không hoàn toàn trắng tinh. Tính cách đã định hình, có thể tự chủ suy nghĩ, biết ngôn ngữ không giống đứa bé mới sinh. Dù có cố thế nào đi nữa, trong đầu hắn xác thực là gần như không có chút ký ức nào, trừ cảnh tượng nóng bỏng trong phòng và quá trình bị nhốt vào đây.



Tuyết Vi sau khi hoàn hồn lại, được thị nữ thông báo, liền mặc quần áo chạy tới gặp cha. Trần Thế Hào vẫn còn tức giận, thấy con gái đến nộ quát:



- Thằng đó là thằng nào? Nói mau!



Từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng thấy cha tức giận như vậy, vội vàng kể lại từ đầu đến đuôi. Trần Thế Hào dần dần không còn tức giận thay vào đó là nghi hoặc. Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là loại phép thuật nào đó. Giới hạn hiểu biết của lão chỉ ở các tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, còn như bậc tiền bối Kim Đan trở lên có khả năng thần kỳ như thế hay không thì...



Cho rằng có còn hơn là không, với tâm lý này Trần Thế Hào không còn ý nghĩ muốn giết thanh niên kia nữa. Cho con gái về phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, lão ra lệnh cho quản gia sắp xếp cho tên kia một phòng, lấy quần áo cho hắn. Đồng thời lão đích thân theo dõi xem thế nào, chuyện kỳ quái thế này vẫn là cẩn thận thì hơn.