Vô Ý Vi Chi

Chương 110 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, đi cùng anh còn có Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi và mấy lão nhân gia. Ngoại trừ Ethan đã được bà nội dỗ ngủ ra, tất cả mọi người đều không ngủ. Vừa nghe Lâm Vô Ý tỉnh, họ lập tức tới đây.



“Vô Ý, hôm nay thực sự em đã dọa chị sợ chết.” Nhìn thấy em trai, nước mắt Lâm Chiếu Trinh liền chảy ra.



“Anh, chị, chị dâu.” Nhìn thấy người thân, Lâm Vô Ý tủi thân. “Sau này, em không dám, đi lung tung nữa.”



“Sau này không mang bảo tiêu không được phép ra ngoài!” Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều lên tiếng.



“Vâng!”



Về phương diện nghe lời, Lâm Vô Ý tuyệt đối là số một trong nhà.



“Cậu nhỏ, ăn canh gà trước.”



“Tôi muốn ăn, đùi gà.”



Khẩu vị của Lâm Vô Ý hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng từ cơn sốt và đau đớn, cậu mất máu quá nhiều, cần bồi bổ. Lâm Chiếu Trinh đi đến giường, đỡ lấy bát canh từ tay con trai, bà muốn đút cho em trai. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều tránh ra, Lâm Chiếu Trinh ngồi xuống múc một thìa, thổi mấy hơi, đút cho em trai. Lâm Vô Ý tỉnh lại, tâm tình của mọi người lập tức khác hẳn.



Được chị gái đút canh gà cho, Lâm Vô Ý cảm thấy thật hạnh phúc. Miệng không ngừng uống hết nước canh gà, Lâm Vô Ý đã được ăn đùi gà đúng như ý nguyện. Mọi người thấy cậu ăn được như vậy, yên tâm không ít. Không ai quấy rầy Lâm Vô Ý ăn, Lâm Vô Ý cũng chẳng khách khí với chị gái. Ăn hết những thứ Tiếu Vi mang lên, Lâm Vô Ý no nê ợ một cái, khó hiểu hỏi: “Tôi no rồi, tại sao vẫn còn váng đầu thế này?”



“Cậu đang sốt. Chảy nhiều máu cũng không thể chỉ một bữa cơm là tẩm bổ đủ.” Giọng nói của Lâm Vu Hồng rất lạnh. Lâm Vô Ý choáng váng đầu óc, nhắm mắt lại, thuốc giảm đau đã có tác dụng, không còn đau đớn nữa. A! Đúng rồi!



Lâm Vô Ý mở mắt ra: “Ethan đâu?”



“Ethan đang ngủ. Đêm nay nó ngủ cùng bọn chị.” Lâm Bàng Lệ Vân nói.



Lâm Vô Ý yếu ớt thở hổn hển mấy hơi, nói: “Bế Ethan đến đây đi, hôm nay đã dọa bé rồi. Đã tìm được bác sĩ tâm lý chưa?”



“Ethan có bọn chị chăm sóc, hiện tại em phải dưỡng thương, đừng quan tâm đến nó.” Lâm Bàng Lệ Vân vừa đau lòng vừa cảm động nói.



Lâm Vô Ý cười khẽ: “Bế bé đến đây đi, em muốn bé.”



“Bế Ethan đến đây đi.” Lâm Chiếu Đông nói với vợ. Thấy chồng và con trai không phản đối, Lâm Bàng Lệ Vân đi ra ngoài.



Lâm Chiếu Trinh hỏi: “Muốn ăn thêm chút nữa không?”



“No rồi, chỉ là đầu vẫn choáng váng.”



Lâm Chiếu Trinh lau mồ hôi không ngừng chảy trên trán em trai, đau lòng nói: “Lần này em bị thương rất nặng. Lát nữa uống thuốc xong ngủ ngay đi. Ăn nhiều ngủ nhiều.”



“Uhm.”



Lúc này Thẩm Tiếu Vi nói: “Mẹ, cậu cả cậu hai, mợ, mọi người đi nghỉ đi, đêm nay bọn con chăm sóc cậu nhỏ.”



“Mọi người đi nghỉ đi.” Lâm Vu Chi cũng nói.



Mấy người gật đầu, lại dặn dò thêm vài câu, rời đi. Thẩm Tiếu Vi ra ngoài cùng, Lâm Vu Chi cũng đi. Lâm Vô Ý nhắm mắt, tựa người vào đầu giường, Lâm Vu Chu vào phòng tắm xả một chậu nước ấm, Lâm Vu Hồng hôn ngoài miệng Lâm Vô Ý một cái, nói: “Tôi lấy quần áo ngủ sạch cho cậu thay.”



“Tôi muốn gội đầu.”



Lâm Vô Ý mở to mắt, mông mông lung lung, mờ mịt.



“Cậu đang sốt, ngày mai hạ sốt tôi gội đầu cho cậu.”


‘Rầm!’



Cửa biệt thự bị người đẩy mạnh ra, Quách Bội Bội ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy một người nghiến răng nghiến lợi đến thẳng trước mặt cô. Tiếng gọi “Ba!” của Quách Bội Bội còn chưa ra khỏi miệng, một bàn tay đã rơi xuống mặt cô.



“Rốt cuộc mày đã làm gì, để Lâm gia trả thù chúng ta?”



“Cái, gì?”



Quách Bội Bội run rẩy cả người, cái đầu bị đánh cho choáng váng vẫn còn đang nghĩ đến chuyện Redmond rời khỏi Hongkong.



“Mày hỏi tao cái gì, tao còn muốn hỏi mày cái gì đây! Hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch cổ phiếu của Quách Thị đã giảm xuống một mạch! Vu Chi ném toàn bộ cổ phần của Quách Thị trong tay nó ra ngoài! Còn rút lại toàn bộ tiền vốn đầu tư hợp tác với chúng ta! Toàn bộ tiền vốn! Mày có biết nghĩa là gì không! Rốt cuộc mày đã làm gì! Làm gì!”



Quách Minh Ngải như sắp nổ tung lại tát một cái vào mặt con gái.



Quách Bội Bội lắc đầu, cô, không biết.



“Không biết?” Quách Minh Ngải quát ầm lên. “Tao gọi điện hỏi Vu Chi, Vu Chi căn bản không tiếp điện thoại của tao! Tao hỏi ba chồng mày, ba chồng mày bảo tao về hỏi mày. Giờ tao hỏi mày đã làm gì Lâm gia! Mày không biết?”



Quách Bội Bội hít mạnh một hơi.



“Mày nói mau! Rốt cuộc mày đã làm gì!”



Quách Bội Bội ngơ ngác nhìn tờ báo, vài giây sau, đầu cô như nổ ầm một tiếng. Cô xong rồi, lần này, cô thực sự xong rồi.



“Mày nói đi! Rốt cuộc mày đã làm gì!”



Quách Bội Bội luống cuống, sợ hãi. Quỳ phịch xuống một tiếng, ôm chân ba khóc lóc: “Ba, làm sao bây giờ, con xong rồi, con bị lừa rồi. Hắn nói chỉ cần con lừa Lâm Vô Ý đến chỗ hắn, hắn sẽ giúp con đoạt lại được Vu Chi và Ethan. Con tin hắn. Con thực sự không biết hắn lừa con. Ba, ba cứu con với, cứu con với!”



Quách Minh Ngải ngây người: “Mày nói cái gì? Hắn là ai? Ai lừa mày? Mày làm gì Lâm Vô Ý?”



Quách Bội Bội nói ra chuyện hợp tác cùng Redmond, lừa Lâm Vô Ý đến Tây Cống. Quách Minh Ngải nghe xong, lảo đảo vài bước suýt thì ngất xỉu. “Con ngu xuẩn này! Ngu ngốc! Quách gia bị mày hại chết rồi! Qu ách gia bị mày hại chết rồi!”



Lại tát cho con gái một cái, Quách Minh Ngải biết nếu chuyện này không được giải quyết tốt, hắn sẽ thực sư phá sản, sẽ xong đời. Sao hắn lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn đến mức này! Sớm biết sinh ra chỉ mang lại chuyện xấu cho hắn, còn không bằng sinh một cục thịt!



Giới kinh doanh của Hongkong xuất hiện những chấn động rõ ràng, mà người gợi ra những chấn động đó vừa mới tỉnh lại từ trên giường. Vẫn chưa mở mắt ra, chợt cậu nghe thấy có người cúi đầu gọi bên cạnh: “Ông chú nhỏ…” Mang theo sự nghẹn ngào.



Ethan!



Lâm Vô Ý cố gắng mở mắt, còn chưa đợi đến lúc nhìn rõ, cậu lập tức gọi: “Bảo bối.”



“Ông chú nhỏ…”



Nhớ rõ lời dặn của ông nội, bà nội và daddy, Ethan nhẹ nhàng nhoài người về phía ông chú nhỏ, hai mắt đầy lệ. Bé đã dậy từ sớm, vẫn luôn trông giữ bên cạnh ông chú nhỏ, chờ ông chú nhỏ tỉnh lại, không được tận mắt thấy ông chú nhỏ tỉnh lại, bé vẫn sợ hãi.



“Bảo bối, đến gần đây chút, ông chú nhỏ không thơm con được.”



Ethan lập tức đưa mặt đến gần miệng ông chú nhỏ, Lâm Vô Ý thoải mái thơm một cái. Ethan cũng cho hai gò má ông chú nhỏ những cái thơm.



“Con đi gọi bà nội và cô.”



Ethan bò xuống giường, xỏ dép lê chạy ra ngoài. Nhìn thấy cháu trai nhỏ mở cửa đi ra, trong tim Lâm Vô Ý mềm nhũn, lại rất đau lòng. Lần này thực sự đã làm Ethan sợ hãi, cậu phải khuyên bảo Ethan thật tốt, cũng không thể để cháu trai nhỏ bị ám ảnh tâm lý được.



__Hết chương 110__