Vô Ý Vi Chi

Chương 116 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Trong phòng, Lâm Vô Ý ngồi dựa vào đầu giường nói chuyện phiếm cùng mẹ, trên tấm thảm trải sản gần cửa sổ, Ethan đang chơi đồ chơi cùng hai em trai Ryan và Andrew. Nhìn ba đứa trẻ ngoan ngoãn chơi ở đó, không ầm ĩ ồn ào, Giang Y Viện cảm khái nói: “Lúc trước mẹ còn lo lắng con ở Hongkong không thích ứng được, hiện tại mẹ yên tâm, ba con cũng yên tâm.”



Lâm Vô Ý đắc ý nói: “Con là người gặp người thích mà.” Tiếp đó, cậu đến gần trước mặt mẹ, nói nhỏ: “Ethan nói con là mummy của bé.”



Giang Y Viện mở to hai mắt, lập tức bà nghe thấy con trai hỏi: “Ethan, có phải con yêu ông chú nhỏ nhất không?”



Ethan ngẩng đầu, không hề chần chừ nói to: “Vâng! Con yêu ông chú nhỏ nhất!”



“A, bảo bối thật ngoan, đến đây, ông chú nhỏ thơm một cái!”



Ethan lập tức đứng dậy trèo lên giường.



‘Chụt!’ hai tiếng, ông cháu hai người hôn mặt nhau một cái.



“Đi chơi đi.”



Ethan hớn hở xuống giường, trở lại tiếp tục chơi đồ chơi cùng các em trai. Lâm Vô Ý nhìn mẹ, cười hạnh phúc: “Bây giờ con là người được hoan nghênh nhất trong nhà đó.”



Giang Y Viện sờ khuôn mặt có một miếng băng gạc của con trai, cũng cười: “Mẹ và ba con có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”



“Uhm. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con chỉ ở Hongkong, đâu cũng không đi.” Nhìn mẹ, đương nhiên lại nhớ đến ba, Lâm Vô Ý cọ mặt vào tay mẹ, tưởng tượng lúc này ba ở bên cạnh mình.



Có người gõ cửa, sau đó cửa mở ra. Ba cậu bé ngồi trên thảm nhìn lên, Ethan gọi to: “Cậu họ.”



Lâm Vô Ý kinh ngạc nhìn đối phương, hỏi: “Sao về sớm vậy?”



“Công ty có ba cháu ở đó, tạm thời cháu không có việc gì.” Thẩm Tiếu Vi đi đến bên giường, chào Giang Y Viện: “Bà dì Giang.”



Tối hôm kia đã nói với Vu Chi, tối qua Lâm Vô Ý lại nói chuyện về Quách gia với Vu Hồng. Lâm Vu Hồng cũng giống Lâm Vu Chi, không muốn buông tha cho Quách gia và Quách Bội Bội, bất quá cuối cùng cũng vẫn đồng ý trong những nụ hôn của Lâm Vô Ý. Đối với Quách gia, Lâm Vu Hồng không hề can thiệp, giao cho Lâm Vu Chi xử lý. Chuyện bên ngoài, Lâm Vô Ý hoàn toàn không biết gì cả, cũng chả có ai nói cho cậu biết. Cậu cũng không biết sáng hôm qua Lâm Vu Chi đã đến Quách gia một chuyến. Cụ thể là nói chuyện gì thì bên ngoài không thể biết được, chỉ biết sau khi Lâm Vu Chi rời đi, Quách Bội Bội bị đuổi khỏi Quách gia đêm hôm đó đã lên máy bay đi Hà Lan, còn bắt đầu từ hôm qua đến hôm nay, Quách Minh Ngải chưa từng lộ mặt.



“Cậu nhỏ, muốn xuống lầu không?”



Từ lúc bị thương đến giờ, Lâm Vô Ý chưa từng ra khỏi gian phòng này. Vừa nghe thấy Tiếu Vi hỏi vậy, cậu lập tức nói: “Tôi muốn xuống lầu hít thở không khí, cứ nằm trên giường đầu không thoải mái.”



“Vậy cháu bế cậu xuống lầu, thuận tiện để người hầu thay khăn trải giường và vỏ chăn.”



“Được.”



Hai ngày nay Lâm Vô Ý chảy không ít mồ hôi, chính cậu nằm cũng không thoải mái.



Thẩm Tiếu Vi lấy một chiếc quần dài của Lâm Vô Ý từ trong tủ ra, Giang Y Viện ở một bên muốn nói lại thôi. Đang định nói để bà thay quần cho con trai, ở bên kia Thẩm Tiếu Vi đã xốc chăn lên. Lâm Vô Ý đang mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, đây là kiểu dáng áo ngủ nhất quán của cậu, bên dưới là một chiếc quần đùi cũng rất rộng. Quần đùi này không phải của cậu, mà là của Thẩm Tiếu Vi. Quần ngủ của cậu rất ngắn, bốn người đàn ông lại không cho phép cậu mặc nó trước mặt người khác. Ngày nào Đường Sơn cũng đến thay thuốc, Bieber, Hanna vẫn còn chưa đi, bốn người rất sợ Lâm Vô Ý lộ ra hai chân trần.



Đương nhiên, không phải bốn người không có đủ tiền để mua quần ngủ thích hợp cho Lâm Vô Ý, nhưng nhìn Lâm Vô Ý mặc quần ngủ của mình, bốn người ai cũng không định mua quần ngủ cho Lâm Vô Ý. Tối qua vốn dĩ Lâm Vô Ý đã thay quần ngủ của Vu Chu, nhưng sau lại bị Tiếu Vi yêu cầu thay quần ngủ của anh. Dù sao chờ đến lúc vết thương của Lâm Vô Ý khỏi xong cậu cũng không cần mặc quần ngủ làm gì.



Giang Y Viện không biết quần ngủ mà con trai đang mặc là của Thẩm Tiếu Vi, bà rất kinh ngạc khi con trai lại để Thẩm Tiếu Vi xốc chăn lên đầy tự nhiên như vậy. Sau đó, bà thấy được một cảnh khiến bà phải giật mình.



Thẩm Tiếu Vi quỳ chân trái lên giường, cúi người, Lâm Vô Ý nâng hai tay lên ôm cổ anh, tiếp đó Thẩm Tiếu Vi hơi thẳng lưng, nhân lúc bên dưới Lâm Vô Ý nhấc lên, hai tay liền kéo quần ngủ của cậu xuống. Lâm Vô Ý buông tay trái, vẻ mặt tự nhiên nhìn Thẩm Tiếu Vi cởi quần ngủ ra khỏi hai chân cậu.



Nhẹ nhàng sờ lên băng gạc trên đùi và đầu gối tím bầm của Lâm Vô Ý, sắc mặt Thẩm Tiếu Vi lại âm trầm. Ngón tay Lâm Vô Ý sờ mặt Tiếu Vi: “Không còn đau đâu.”



“Sao có thể không đau nhanh như vậy.”



Không kìm lòng được, cũng có thể nói do đã thành thói quen, hôn lên đầu gối Lâm Vô Ý một cái, Thẩm Tiếu Vi mới mặc quần cho Lâm Vô Ý. Trước tiên nhẹ nhàng cho chân trái vào trong ống quần, không làm đau mắt cá chân Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi dùng động tác thông thạo lại xỏ chân cậu vào ống quần phải. Khi ống quần kéo đến chỗ đầu gối, Thẩm Tiếu Vi lại làm giống như vừa rồi, cúi người để Lâm Vô Ý ôm cổ anh, rồi mới thẳng lưng, nhanh chóng kéo quần lên.



Sau khi đã điều chỉnh tốt, Thẩm Tiếu Vi cúi người, để Lâm Vô Ý ngồi trở lại. Chỉnh lại ống quần, thắt dây lưng cho Lâm Vô Ý, tay Thẩm Tiếu Vi đặt vào dưới nách Lâm Vô Ý, tay còn lại ôm hai chân cậu.



“Ethan, ông chú nhỏ muốn xuống lầu, con muốn đi không?”



“Muốn!”



Ethan đứng lên, dắt tay em trai.


Lâm Vô Ý tiếp nhận được “sóng điện” từ Bieber liền khụ khụ hai tiếng, gật đầu: “Được đó, tôi đang phát sầu không biết kịch bản của tôi phải làm thế nào, rất cần sự hỗ trợ từ cậu. Như Vi, cậu nhỏ giao Bieber cho cháu, trong khoảng thời gian này phiền cháu làm hướng dẫn viên du lịch cho Bieber. Cậu ấy không biết tiếng Trung, cháu phải kiêm chức phiên dịch nữa.”



“Không thành vấn đề!” Thẩm Như Vi gào thét trong lòng, đây chính là đạo diễn nổi danh quốc tế đó!



“Cám ơn Như Vi.”



“Không cám ơn không cám ơn.”



Thẩm Tiếu Vi nhìn vào hai mắt Bieber, lại nhìn sang hai mắt Lâm Vô Ý, có phải anh để sót chuyện gì không?



“À, Vu Huệ tiểu thư, cuối năm tôi muốn mở triển lãm tranh ở Hongkong, nhưng gần đây tôi gặp chút khó khăn, tôi muốn tìm một ít tư liệu sống ở Hongkong để kích thích linh cảm của tôi, không biết em có thời gian không…”



Hanna không cam lòng chịu thua kém mà đưa ra lời mời. Lâm Vu Huệ lập tức hỏi: “Hanna tiên sinh muốn tìm tư liệu sống về cái gì?”



“Ừm, không giới hạn, em cũng biết cái gì tôi cũng vẽ, nhưng linh cảm rất quan trọng. Tôi nghĩ, mở triển lãm tranh ở Hongkong, có lẽ nên tìm những đề tài liên quan đến Hongkong, nhưng tôi không quen thuộc với Hongkong, Dean lại…”



“Tôi không muốn ra ngoài cùng cậu, tôi muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, hơn nữa tôi bị thương, hành động bất tiện.” Lâm Vô Ý phản ứng rất nhanh mà cự tuyệt. Cậu nhìn ra, nhất định Hanna đã coi trọng Vu Huệ!



Lâm Vu Huệ bị phản ứng của chú nhỏ chọc cho bật cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sáng mai em phải đến công ty. Buổi trưa chúng ta ăn cơm bên ngoài, buổi chiều em sẽ đưa anh đi dạo khắp nơi được không?”



“Được được. Chỉ là tôi muốn mời bữa cơm trưa mai. Tôi cảm thấy công viên hôm nay em đưa tôi đi không hề tồi.”



“Vậy ngày mai em lại đưa anh đi.”



“Rất cám ơn.”



Crowe bất đắc dĩ lắc đầu trong lòng, hai tên này thực sự là đến tán gái mà. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai tên rõ ràng lấy việc công làm việc tư kia, cân nhắc xem có cần nhắc nhở hai cô con gái còn chưa phát hiện “nguy hiểm” hay không.



So sánh với bốn người đang do dự, Lâm Vô Ý lại cao hứng trăm phần trăm. Các bạn cậu tuyệt đối là những người đàn ông tốt để phó thác. Vừa nghĩ tới Bieber và Hanna rất có thể sẽ trở thành con rể nhà mình, Lâm Vô Ý liền kích động không thôi. À, sau này Bieber và Hanna còn phải gọi cậu là cậu nhỏ và chú nhỏ nữa, ha ha.



Ăn cơm xong với những tâm tư khác nhau, Lâm Vu Chu bế Lâm Vô Ý lên lầu. Lâm Vô Ý rời đi, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi cũng rời đi luôn. Giang Y Viện đã trầm mặc từ trưa đến giờ, nhìn bốn người rời đi cùng con trai, ngẫm nghĩ, bà cũng đứng dậy lên lầu.



Đi đến cửa phòng của con trai, Giang Y Viện gõ cửa.



“Bà dì Giang.” Người mở cửa là Lâm Vu Chi.



“Tôi có chuyện quên nói cùng Vô Ý.” Giang Y Viện nhìn vào trong phòng, trên giường, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đang thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý, tim Giang Y Viện đập nhanh hơn mấy nhịp.



Lâm Vu Chi tránh sang một bên, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đã thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý xong, rồi mới bế cậu ngồi ở giữa giường lớn, lại đắp chăn cho cậu, tiếp đó bốn người rời đi.



Lâm Vô Ý vỗ vỗ bên cạnh, để mẹ đến đây ngồi. Sau khi mẹ ngồi xuống, cậu nhẹ nhàng giữ tay mẹ: “Mẹ, có phải mẹ muốn nói chuyện về thân thể con không?”



Giang Y Viện cũng cầm tay con trai, nở nụ cười: “Mẹ tưởng con không phát hiện.”



Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ ôn nhu, nói: “Họ đã biết vấn đề của thân thể con rồi.”



Nụ cười trên mặt Giang Y Viện biến mất, ngạc nhiên: “Con nói cho họ biết?” Con trai bà không thể nào nói cho người khác biết!



Lâm Vô Ý hơi há miệng, hồi lâu sau, cậu gật đầu: “Mẹ, con… thích họ.”



“Vô Ý?”



“Mẹ, con biết, tình yêu là gì, là họ, đã cho con biết.”



“…” Giang Y Viện hết mở miệng lại khép miệng, trong đầu trống rỗng, bên tai là lời nói của một người từng nói với bà. Bà vẫn cho rằng… cái đó, đều là lừa người ta, không ngờ… không ngờ rằng…



“Mẹ, đừng để con rời khỏi họ được không? Con, không muốn rời khỏi họ.”



Giang Y Viện hoàn toàn không thể phản ứng, trong tai bà vang lên từng tiếng ong ong. Theo bản năng, quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, trong đầu Giang Y Viện chỉ có một giọng nói ____ Chính Huy… tôi nên làm gì đây?



__Hết chương 116__