Vô Ý Vi Chi

Chương 92 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Lâm Vô Ý đang ăn chuối tiêu trong giấc mơ, tiếng vang ù ù của di động từ trong ngăn kéo tủ đầu giường vang lên, cậu vừa mới nằm ngủ không được bao lâu liền mơ mơ màng màng kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động. Đôi mắt híp lại vừa thấy tên người gọi đến, ngay lập tức cậu tỉnh táo lại. Liếc nhìn Assal một cái, Lâm Vô Ý nhanh chóng xốc chăn xuống giường, cũng bắt máy.



“Crowe!”



Lâm Vô Ý hạ giọng, chạy vọt vào phòng tắm.



“Dean, Assal… ở chỗ cậu.” Là khẳng định, không phải nghi vấn.



Nghe giọng nói khàn đặc tiều tụy của Crowe, Lâm Vô Ý mềm lòng, ôn nhu nói: “Cậu ấy ở chỗ tôi. Cậu thì sao? Cậu ở đâu? Tôi rất lo cho cậu.”



“… Cậu, biết rồi?”



Thở dài một tiếng, Lâm Vô Ý nói: “Tôi biết rồi. Assal mệt gần chết, rất sợ hãi, lại sốt cao, bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy, tôi bôi thuốc cho cậu ấy, bây giờ cậu ấy ngủ rất say. Tôi rất lo cho cậu, Crowe, thật sự rất lo, cậu đang ở đâu?”



“…”



“Crowe?”



“Tôi ở Hongkong, vừa xuống máy bay, tôi đi tìm cậu.”



“Cậu ở Hongkong?” Lâm Vô Ý vội vàng im bặt, kêu nhỏ: “Cậu đến Hongkong?”



“Uhm. Tôi về nhà phát hiện không thấy Assal đâu, tôi vội vàng đi tìm, lại thấy hộ chiếu của em ấy không ở nhà, ý nghĩ đầu tiên của tôi là em ấy có thể đi tìm cậu, quả nhiên tra được em ấy mua vé máy bay đi Hongkong. Tôi ngồi ở sân bay một lát, rồi mới mua vé chuyến bay nhanh nhất đến Hongkong. Dean, trong lòng tôi, rất loạn, tôi cần cậu.”



“Đến đi, đến đi. Tôi chờ cậu. Cậu biết địa chỉ của tôi ở đây không?”



“Biết, lúc trước cậu có nói.”



“Được, tôi đợi cậu. Cưng à, đừng để mình chịu áp lực quá lớn, tôi sẽ không nghĩ gì về chuyện này, tôi chỉ là rất lo lắng cho cậu, rất lo lắng cho Assal.”



“… Được, gặp mặt rồi nói.”



“Được. Tôi chờ cậu.”



Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý thở dài một hơi. Tình huống tốt hơn so với cậu dự đoán rất nhiều. Crowe đuổi theo đến tận đây, vậy chuyện này có khả năng có chuyển biến tốt. Lấy lại bình tĩnh, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng tắm. Sờ soạng bên giường tìm thấy dép lê của mình, cậu rời phòng xuống lầu.



Không làm kinh động đến bất kỳ ai, Lâm Vô Ý vào bếp mở máy pha café, lại tìm một ít nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh. Cậu tin trên đường đi Crowe sẽ không có tâm tình ăn uống. Xoa xoa đôi mắt cay xè, sau khi café được pha xong cậu rót cho mình một ly.



Làm xong mấy việc, Lâm Vô Ý nôn nóng ngồi chờ trong phòng khách. Loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô bên ngoài, Lâm Vô Ý đứng dậy chạy ra. Mở cửa biệt thự, nhìn thấy quả nhiên có một chiếc taxi đỗ ngoài cửa sân, Lâm Vô Ý chạy vội về phía đó. Vừa xuống xe, Crowe liền nhìn thấy có người chạy tới, trong lòng anh nhất thời ấm áp hẳn lên. Thanh toán tiền xong, sau khi cửa tự động chậm rãi mở ra, anh tiến lên hai bước ôm lấy người đang mở rộng hai tay với mình.



“Crowe.” Ôm chặt đối phương, Lâm Vô Ý sờ nhẹ sau lưng đối phương, nói: “Vào nhà đi. Mọi chuyện sẽ OK, sẽ OK.”


Crowe miễn cưỡng để Lâm Vô Ý dắt mình đi. Lâm Vô Ý cười nói: “Còn có một cách, đó là bây giờ cậu đánh thức Assal, nói rõ cho cậu ấy cậu đã lo lắng đuổi theo đến tận đây, nhất định Assal sẽ không chạy đâu.”



Crowe chưa nói có muốn làm như thế hay không.



Kéo Crowe đến phòng ngủ của mình, Lâm Vô Ý mở cửa, đẩy người vào: “Sáng mai, à, sáng nay tôi sẽ không gọi cậu, ngủ ngon, ngoan.”



Crowe không đi vào trong, mà là do dự nói: “Chuyện này, cậu đừng nói cho mấy người Oliver.”



“Yên tâm yên tâm, trừ phi chính cậu nói.”



Crowe ôm Lâm Vô Ý, cho cậu một nụ hôn vào mỗi bên má, vào phòng. Lâm Vô Ý đóng cửa lại, trên mặt lộ ra nụ cười thả lỏng. Di động của Crowe vẫn luôn tắt hóa ra là ở trên máy bay. Crowe có thể đuổi theo đến tận đây, mọi chuyện chắc sẽ chuyển biến tốt đẹp. Ờm, phòng ngủ bị chiếm rồi, cậu đi đâu ngủ đây? Há miệng cười, Lâm Vô Ý chạy chầm chậm đến một phòng ngủ, mở cửa đi vào.



Trong phòng tối đen, đợi ánh mắt thích ứng được với bóng tối, Lâm Vô Ý cười trộm chạy đến bên giường, xốc chăn lên, đá dép lê đi rồi trèo lên giường. Tiếp đó, quần ngủ bị cậu vứt ra khỏi chăn. Chui chui chui, chui vào trong ngực người nào đó đã ngủ, cậu thoải mái ngáp một cái. Người đang ngủ say bị làm cho tỉnh giấc, sờ soạng người trong ngực, anh nghi hoặc lên tiếng: “Vô Ý?”



Lâm Vô Ý kéo tay đối phương đặt ngang lên hông mình, lẩm bẩm: “Crowe đến đây, giường của tôi bị cậu ấy chiếm rồi, tôi đến chỗ cậu nương nhờ.”



“Crowe đến đây?”



“Uhm. Vu Hồng, tôi mệt, sờ tôi.”



Thân thể Lâm Vu Hồng thả lỏng, bàn tay tiến vào trong áo ngủ Lâm Vô Ý vuốt ve cậu. Lâm Vô Ý hạnh phúc nhắm mắt lại, trong những cái vuốt ve của đối phương lập tức ý thức mơ hồ dần. Crowe đến đây… Lâm Vu Hồng hôn trán Lâm Vô Ý, vừa lòng khi đối phương chui vào ổ chăn của mình. Trong ngực không còn hư không, rất nhanh Lâm Vu Hồng cũng ngủ.



Trong phòng Lâm Vô Ý, đèn bàn được bật lên. Ngồi ở bên giường, Crowe nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Assal. Dean đã yêu, mấy người kia… Anh và Assal…



Assal đang gặp ác mộng bị những “quấy rầy” trên mặt làm cho tỉnh lại. Yếu ớt nhìn sang, khi cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong mông lung, mắt cậu lại chảy ra những giọt lệ.



“Assal.”



Khóe môi Assal run run, tưởng mình nằm mơ.



“Assal…” Tắt đèn bàn, Crowe cúi người ôm Assal. “Xin lỗi…”



“Crowe… Crowe… Em sai rồi, em không nên… Em xin anh, đừng bỏ em, đừng bỏ em…”



Ra sức ôm chăt Assal, Crowe đầu hàng với chính mình: “Cho anh một chút thời gian, cho anh một chút, thời gian…”



“Crowe…”



Assal khóc thành tiếng, cậu đang nằm mơ, nhất định cậu đang nằm mơ.



__Hết chương 92__