Vô Ý Vi Chi

Chương 95 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Để ngày mai mới vẽ truyện tranh cho cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý không có tâm tình làm chuyện gì khác. Ngồi yên trong phòng một lát, cậu đứng dậy rời đi. Vu Chi và Vu Hồng đii công tác vẫn chưa về, Vu Chu và Tiếu Vi đều đi làm, anh trai chị dâu cũng về nhà riêng của họ, Ethan ở vườn trẻ, trong toàn bộ biệt thự, còn có cậu, hai cậu bạn nhỏ đang ngủ say, cùng với quản gia, người hầu và bảo mẫu. Nhưng rõ ràng không chỉ có một mình, Lâm Vô Ý lại cảm thấy rất cô đơn, rất cô đơn.



Dừng lại trước cửa một gian phòng ở lầu hai, Lâm Vô Ý chậm rãi cầm tay nắm cửa. Cửa phòng không khóa, ngày nào cũng có người dọn dẹp, chỉ cần cậu xoay cổ tay, là có thể đi vào. Nhưng, dù cậu đã củng cố tâm lý bao nhiêu, tay cậu cũng không có sức lực. Chỉ sợ ngay cả anh cả và anh hai cũng không rõ trong gian phòng này có bí mật gì ____ Đó là, bí mật thuộc về cậu và ba.



Cuối cùng, tay đặt trên tay nắm cửa vẫn trượt xuống dưới. Tựa đầu lên cửa, Lâm Vô Ý rất khổ sở. Cậu nhớ ba, rất nhớ. Từ chỗ Tiếu Vi biết được có người muốn mua “món quà” ba tặng cậu, những nhớ nhung và thương tâm mà mấy tháng quá cố gắng áp chế đều không thể khống chế được. Dù đến một ngày cậu không có một cắc tiền trong người, sẽ phải chết đói, cậu cũng tuyệt đối không bán những thứ ba để lại cho cậu, những món quà trân quý nhất đối với cậu trên thế giới này.



Hình như điện thoại dưới lầu vang lên, Lâm Vô Ý vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Cậu rất cô đơn, cậu muốn ba, rất muốn, muốn Vu Chi và Vu Hồng mau về, muốn Vu Chu và Tiếu Vi mau tan tầm, muốn Ethan nhanh tan học. Mỗi một ngóc ngách chung quanh đều có bóng dáng của ba, đến khi cậu quay lại nhìn, bóng dáng đã biến mất. Bên tai là những tiếng gọi “Tiểu tinh nghịch” vừa như gần lại vừa như xa. Cậu của trước đây, đã được ba bảo hộ giống như cây cỏ trong nhà kính, hiện tại ba đi rồi, cậu sẽ phải một mình đối mặt với những mưa gió bên ngoài nhà kính.



“Không, không phải…” Lâm Vô Ý sờ môi mình, quả nhiên cậu lại chui vào ngõ cụt. Sao cậu có thể quên, cậu không phải một mình. Ba, chưa bao giờ để cậu một mình, chưa bao giờ cả… Cậu còn có người nhà, còn có bốn người đã cắm rễ trong lòng cậu, là những người cháu trai quan trọng nhất của cậu. Hít sâu vào rồi thở ra mấy lần, Lâm Vô Ý đứng thẳng người dậy. Đợi khi Vu Chi và Vu Hồng về, cậu sẽ mở cánh cửa này ra.



“Vô Ý thiếu gia, điện thoại của cậu, là phu nhân.”



Điện thoại của mẹ? Lâm Vô Ý nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, chạy xuống lầu: “Đến đây.”



Tối qua Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho Thẩm Tiếu Vi, sau khi biết được tâm tình Lâm Vô Ý bị ảnh hưởng, anh lập tức gọi điện thoại cho Giang Y Viện. Tình cảm của Giang Y Viện với người bạn trai rất ổn định, bất quá Lâm Chính Huy vừa qua đời không được bao lâu, bà cũng không có tâm tình kết hôn, cũng may người bạn trai rất hiểu cho bà. Lâm Vu Chi không phải lo lắng Redmond có thể sẽ cướp Lâm Vô Ý đi, chỉ là muốn Giang Y Viện an ủi Lâm Vô Ý, có những chuyện mẹ con nói với nhau sẽ dễ dàng hơn.



Từ sau khi mẹ về Mỹ, Lâm Vô Ý chưa gặp mẹ lần nào, bất quá những cuộc điện thoại giữa hai mẹ con vẫn không hề gián đoạn. Hỏi tình hình gần đây của mẹ, khi mẹ chuyển đề tài đến căn biệt thự kia, Lâm Vô Ý hiểu ra: “Mẹ, ai nói cho mẹ biết vậy?”



“Là Vu Chi, cậu ấy lo con sẽ khổ sở, để mẹ khuyên con.”



Lâm Vô Ý thấy ấm áp trong lòng, nở nụ cười: “Con không sao, chỉ là có chút không thoải mái, đó là do ba để lại cho con mà.”



“Mẹ biết con sẽ không thoái mái, Vu Chu cũng lo lắng cho con. Ở Hongkong khỏe không? Ở chung với mấy người kia chắc không tồi chứ?”



“Uhm, tốt lắm, người trong nhà đều rất tốt với con. Ha, đến bây giờ con còn chưa từng ngủ một mình đâu.”



“Ha ha, con khỏe mẹ cũng an tâm.” Giang Y Viện dừng lại một giây. “Ba con, cũng sẽ an tâm.”



Trong tim Lâm Vô Ý lại là khó chịu: “Mẹ, con nhớ ba.”



“… Mẹ cũng vậy.”



Thở hắt ra, Lâm Vô Ý nói sang chuyện khác: “Mẹ, Caroline có tặng sách mới của con cho mẹ không?”



“Có. Caroline nói là con viết cho ba con, mẹ không dám xem, nhất định sẽ khóc.”
Đêm đó, có công ty truyền thông tung ra tin tức đại tiểu thư của Quách gia Quách Bội Bội đến nhà trẻ đón con trai, muốn vãn hồi tâm chồng trước, kết quả con trai căn bản không cần cô. Thêm vào đó chính là cuộc sống xa hoa đến mức hoang đường của Quách Bội Bội ở nước ngoài, cùng với việc cô đã hẹn hò với vô số bạn trai sau lưng Lâm Vu Chi trước khi ly hôn cùng anh. Quách Minh Ngải biết con gái đi nhà trẻ chẳng những không đón được cháu ngoại về, còn làm cháu ngoại khóc, lại thêm thóa mạ con gái. Quách Minh Ngải lập tức gọi điện cho Lâm gia, muốn làm dịu đi, nhưng Lâm Vu Chi không tiếp điện thoại của hắn, Lâm Chiếu Đông cũng không nhận. Gọi điện đến nhà, quản gia nói lão gia phu nhân không có ở nhà. Mà còn không chờ Quách Minh Ngải tự tìm đến nhà, những tin tức tiêu cực lại đánh vào Quách gia. Quách gia không thể nào ngờ Lâm gia lại trả thù nhanh như vậy.



Nhìn tờ báo chiều nay, trong mắt Redmond hiện lên một thứ ánh sáng lạnh như của loài sói. Quách gia… Quách Bội Bội…



“Đàn bà ngu xuẩn là thứ để lợi dụng tốt nhất.” Redmond cong khóe miệng.



Đức, Lâm Vu Chi vừa trở về khách sạn, nghe thấy tiếng đập cửa lại ra mở. Bên ngoài, là một người quen, anh nghiêng người để đối phương vào.



“Tôi cảm thấy vẫn là tôi đến Đức tìm anh sẽ nhanh hơn.”



“Chỉ một mình anh đến đây?”



“Joseph và Zoe phải muộn chút nữa mới đến. Anh biết mà, họ là danh nhân, buổi tối mới dễ ra ngoài.”



Ngồi xuống ghế sofa, Oliver tháo kính râm xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Redmond đến nhà trẻ tiếp cận Dean?”



“Uhm.” Lâm Vu Chi ngồi xuống ghế sofa đơn, lấy đồ uống cho Oliver, nói: “Vu Chu và Tiếu Vi phái người điều tra rồi, Redmond lợi dụng nhân viên của Khổng Thị có con học ở đó để vào nhà trẻ. Hắn không phải người dễ dàng buông tay.”



Oliver lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đoán người chụp ảnh Dean ở Sydney là người của Redmond.”



Lâm Vu Chi nhíu mi: “Rất có thể.”



Oliver nói: “Mấy chúng tôi đã bàn bạc qua, cảm thấy biện pháp tốt nhất là khiến Redmond không thể rời khỏi Hongkong.”



Lâm Vu Chi híp mắt. Oliver nhún vai: “Không phải như anh nghĩ. Giết hắn sẽ rất phiền toái.”



Lâm Vu Chi nói: “Vậy nói kế hoạch của các anh đi.”



Oliver nói kế hoạch của họ cho Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chi không ngừng gật đầu, chờ sau khi anh nói xong, Lâm Vu Chi nói: “Kế hoạch của các anh và suy nghĩ của bốn chúng tôi không mưu mà hợp, cứ làm vậy đi.”



“Được. Lần này phải làm cho Redmond không thể đứng dậy nổi.”



__Hết chương 95__