Vô Ý Vi Chi

Chương 96 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Đặt cuốn sách trong tay xuống, trong đôi mắt phiếm hồng của Lê Yến là nghi hoặc, là hoài nghi. Rút khăn tay lau mắt, sau khi tâm tình bình tĩnh hồi lâu, cô lấy di động gọi cho một người.



“Mộc Vân, là em, A Yến.”



“Sao vậy? Anh nghe giọng em không thích hợp, xảy ra chuyện gì vậy?”



Lê Yến thở hắt ra: “Không có việc gì, vừa đọc sách xong, vẫn chưa bình tĩnh lại được.”



“Đọc sách gì mà thương tâm quá vậy?”



Ngón tay Lê Yến vuốt ve tên tác giả trên bìa sách: “Mộc Vân, anh đã đọc sách mới của Cerf-volant chưa?”



“Vẫn chưa. Anh đã nhờ bạn ở Mỹ gửi về cho anh, nhưng gần đây bận quá, vẫn chưa có thời gian đọc. Sách của Cerf-volant phải đọc tường tận, cuối tuần anh được nghỉ, đúng lúc đọc sách của anh ta. Bất quá anh thấy trên mạng mọi người nói sách mới của anh ta rất bi thương, không phải em đọc sách của anh ta xong đang khóc đấy chứ?”



“Trong ba cuốn sách mới của anh ta có hai cuốn đúng là rất bi thương, nhưng em rất nghi hoặc.”



“Nghi hoặc cái gì?”



“… Anh đọc trước đi, đọc xong anh sẽ biết nghi hoặc của em.”



“A Yến, em như vậy là không được, đêm nay anh sẽ không thể tăng ca.”



Lê Yến cắn nhẹ môi, nói: “Mộc Vân, anh nghĩ Cerf-volant phiên dịch ra có nghĩa là gì?”



“Nghĩa là gì?” Đối phương tạm dừng một lát, ngữ điệu nghiêm túc hơn. “Trong tiếng Pháp, nghĩa làDiềuà?”



“Phải, làDiều.”



“…” Ôn Mộc Vân ngồi thẳng người, nhíu mi. “Em muốn nói gì?”



Đột nhiên Lê Yến thấy hồi hộp, tim đập nhanh: “Trong cuộc họp đổng sự hôm qua, Lâm Vu Chu nói anh ta đã mời Cerf-volant viết một kịch bản cho công ty, sẽ là tác phẩm đầu tiên bán ra sau khi công ty điều chỉnh xong. Sau này, công ty phát triển sẽ hợp tác nhiều hơn cùng những đại nghệ thuật gia của Âu Mỹ. Kế tiếp công ty sẽ tuyên truyền toàn diện cho việc này, tạo uy thế cho công ty. Mộc Vân, anh không làm về truyền thông có thể không biết rõ, những vở kịch của Cerf-volant đều doHọc viện Tử La Lanlàm đại diện toàn quyền, mấy công ty lớn của truyền thông Hongkong không một ai nắm được bản quyền kịch bản của Cerf-volant từHọc viện Tử La Lan.”



“Hiện tại công ty bọn em không chỉ mời được Cerf-volant viết kịch bản cho, thậm chí còn mời được Hanna Jones sang năm mở triển lãm tranh ở Hongkong trong vòng một tháng. Công ty đại diện của Hanna Jones cũng làHọc viện Tử La Lan.”
Trên xe, Lâm Vô Ý hôn nhẹ cháu trai nhỏ đang mất hứng. Cậu sẽ không vì ngại cự tuyệt mà làm tổn thương đến sự tín nhiệm và ỷ lại của cháu trai nhỏ với cậu. Ánh mắt Bội Bội nhìn Ethan không hề có sự ôn nhu và yêu thương của một người mẹ dành cho con, có chăng chỉ là sự nôn nóng muốn đưa Ethan đi thật nhanh, cậu, sẽ không giao Ethan cho người như thế.



“Ông chú nhỏ, con không muốn gặp mummy.”



“Đó là mummy, là người sinh ra con. Con có thể không ăn cơm cùng mummy, nhưng thấy mummy sẽ phải chào.”



“Không muốn, con có mummy rồi.”



Ethan ngẩng đầu. Lâm Vô Ý kinh ngạc. Giây tiếp theo, cậu hoàn toàn ngây dại.



Ethan hôn mạnh lên mặt ông chú nhỏ một cái, lại chui rúc trong ngực ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ chính là mummy của con.”



“…” Đây là phản ứng duy nhất của Lâm Vô Ý.



Lên xe, Quách Bội Bội tức giận đập mạnh vào vô lăng, rồi mới nâng tay che mặt tránh đám paparazzi chụp ảnh bên ngoài xe, khởi động ô tô rời đi. Vừa mới đi ra khỏi con phố này, điện thoại di động của cô vang lên. Quách Bội Bội vừa thấy một dãy số xa lạ, không nghe máy, nhất định là điện thoại của phóng viên.



Nhưng đối phương vẫn bám riết không tha, Quách Bội Bội tức giận, cầm điện thoại quát ầm lên: “Đừng hỏi tôi! Tôi không nói gì hết!”



“Quách tiểu thư?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói trầm thấp mà từ tính của một người, Quách Bội Bội sửng sốt.



“Gần đây Quách tiểu thư bị phiền toái quấn thân, tôi nghĩ Quách tiểu thư sẽ muốn tìm người để hợp tác.”



Quách Bội Bội cắn môi.



“Tôi có thể giúp Quách tiểu thư có được Lâm Vu Chi một lần nữa, còn tôi, chỉ cần Quách tiểu thư giúp tôi một việc nhỏ. Nếu Quách tiểu thư nguyện ý hợp tác cùng tôi, hãy gọi điện thoại cho tôi.”



Đối phương cúp điện thoại. Quách Bội Bội lập tức đỗ xe vào lề đường, nhìn chằm chằm vào di động, tim đập bất ổn.



Trong phòng khách sạn, Redmond đặt điện thoại xuống với một động tác tao nhã, bên khóe miệng là nụ cười tự tin.



__Hết chương 96__