Vô Ý Vi Chi

Chương 97 :

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


11 giờ đêm, Lâm Vu Hồng vội vàng trở về từ nội địa. Vừa mới thỏa thuận xong một hạng mục lớn ở nội địa, Lâm Vu Hồng khéo léo từ chối lời mời của đối phương, nỗi nhớ nhà cứ dâng lên. Lúc về đến nhà cũ đã là hơn 12 giờ. Trước khi trở về anh đã nói trước với người nào đó, để đêm nay người nào đó chờ anh trong phòng ngủ của anh, gần một tuần không gặp, dù ngày nào cũng gọi điện cho nhau, nhưng người đang “khát khao” như thế thì nói còn lâu mới đủ.



Vừa vào cửa, Lâm Vu Hồng thay dép xong đi thẳng lên lầu hai. Không hề lo lắng có lẽ người nào đó không ở trong phòng ngủ của anh, Lâm Vu Hồng giống như thiếu niên lần đầu biết yêu bước vội về phòng mình, xoay tay nắm cửa, đi vào phòng.



“Vu Hồng, cậu đã về rồi!”



Căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng nhu hòa, một người vẻ mặt kinh hỉ vội xuống giường, Lâm Vu Hồng đóng cửa, ôm lấy người đang bổ nhào vào người anh, những nụ hôn cũng rơi xuống theo đó. Anh gấp gáp trở về từ nội địa như vậy, có lẽ chính là vì thời khắc ôm hôn này.



“Vu Hồng, tôi rất nhớ cậu.”



Lâm Vô Ý kiễng mũi chân, ngửa đầu, mặc cho Vu Hồng kéo chiếc áo ngủ rộng thùng thình của cậu xuống, hôn vào vai cậu. Lâm Vô Ý không chỉ không bị động thừa nhận, tay cậu cũng có chút vội vàng thăm dò vào trong quần áo Vu Hồng, vuốt ve thân thể anh, nói cho đối phương biết cậu rất nhớ anh.



Tăng thêm sức, hai tay ôm chặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng miễn cưỡng khống chế dục vọng của mình, giọng khàn đặc nói: “Tôi đi tắm, cậu lên giường chờ tôi.”



Thân thể Lâm Vô Ý rung động vì câu nói này, khi đối phương buông tay ra, cậu nói: “Tôi lấy quần áo cho cậu tắm.”



Hôn sâu vào khóe miệng Lâm Vô Ý một chút, Lâm Vu Hồng vào phòng tắm. Cả khóe miệng lẫn khóe mắt Lâm Vô Ý đều là vẻ vui sướng vì cuối cùng Vu Hồng cũng về. Lấy áo may ô và quần lót cho Vu Hồng từ trong tủ quần áo, Lâm Vô Ý lên giường, “ngoan ngoãn” chờ.



Viết đoạn cuối cùng vào nhật ký hôm nay của mình, chính là đoạn sau khi Vu Hồng trở về, nhật ký hôm nay của Lâm Vô Ý mới tính là kết thúc. Trong lòng cũng có sự lo lắng, khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Lâm Vô Ý chui vào ổ chăn, nằm xuống. Không chờ lâu lắm, cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Hồng chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông vừa đi ra vừa lau tóc, trên khuôn mặt lạnh băng là sự ôn nhu chỉ có đối với một người.



Xốc chăn lên, lên giường, rất tự giác nằm cạnh Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng khẽ hôn vào mắt cậu, đôi mắt xinh đẹp, ôn nhu mà cũng cực kỳ mê người. Hai tay Lâm Vô Ý cầm khăn mặt trên cổ Lâm Vu Hồng, một bên thừa nhận nụ hôn của đối phương, một bên lau tóc cho đối phương.



“Nhớ tôi không?”



“Nhớ.” Ôm mặt Vu Hồng, Lâm Vô Ý hôn phần cằm có những vụn râu của anh: “Cậu thì sao? Nhớ tôi không?”



“Cậu nói xem.” Đoạt lại quyền chủ động, Lâm Vu Hồng khẽ cắn vành tai Lâm Vô Ý, với tay vào trong áo ngủ của cậu.



Lâm Vô Ý nhất thời thở dốc liên tục, trong mắt là sự ngọt ngào. Cậu cười tránh đi miệng lưỡi của Lâm Vu Hồng, ủy khuất: “Vu Hồng không nói sao tôi biết được. Ngày nào tôi cũng rất nhớ Vu Hồng, thế nhưng Vu Hồng lại không nói nhớ tôi.”



“Tôi yêu cậu.” Không một chút do dự, nói ra câu đó giống như nó là điều hiển nhiên, Lâm Vu Hồng cởi áo ngủ của đối phương dưới sự phối hợp của cậu, rồi mới kéo tay Lâm Vô Ý vòng qua hông mình.



Hai mắt Lâm Vô Ý cong tít lên khi nghe thấy ba chữ đó. Cậu nhẹ nhàng che khuất ba phần tư môi mình, yêu cầu: “Hôn ở đây.”



Ánh mắt Lâm Vu Hồng nháy mắt trở nên âm trầm, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm: “Nụ hôn đầu tiên của tôi, các cậu đều có phần, tôi không bất công.”



“Đều có phần?” Thân thể Lâm Vu Hồng đè xuống, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi Lâm Vô Ý.



“Uhm, đều có phần, tôi sẽ không cho các cậu có cơ hội nói tôi bất công đâu.”



Đầu ngón tay xoa nhẹ một phần môi lộ ra của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng híp mắt: “Tôi muốn phần ở giữa.”



Lâm Vô Ý nâng tay kia lên, hai tay che khuất hai bên môi, để lộ ra chỗ có phần môi rõ ràng nhất. Lâm Vu Hồng không khách khí, dán môi mình vào đôi môi cậu thông qua hai tay Lâm Vô Ý, đòi lấy “nụ hôn đầu tiên” trân quý nhất của đối phương.



Đầu lưỡi không thuộc về mình liếm lên môi cậu, chui vào trong miệng cậu, hơi thở của Lâm Vu Hồng cơ hồ phải dừng lại. Lúc mùi thơm ngát của kem đánh răng hòa trộn cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ tiến vào môi mình, Lâm Vô Ý quay đầu, né tránh.



“Hối hận?” Lâm Vu Hồng kéo tay Lâm Vô Ý ra, giọng nói đầy nguy hiểm.



Lâm Vô Ý cắn môi, cười lắc đầu, nhưng vẫn quay mặt đi nói: “Vu Hồng phạm quy, đã nói chỉ có thể hôn một phần tư, không thì Vu Chu và Tiếu Vi sẽ nói tôi bất công.”



Hơi thở từ Lâm Vu Hồng lại trở nên ôn nhu. Nhẹ nhàng quay mặt Lâm Vô Ý lại, anh hỏi: “Tại sao, nguyện ý?”



Lâm Vô Ý cọ mặt mình vào lòng bàn tay đối phương, hỏi lại: “Nếu tôi vẫn không cho, Vu Hồng có lấy không?”



“Có.” Nụ hôn của người này, chỉ có thể là của họ.



Ôm thắt lưng Vu Hồng, Lâm Vô Ý hôn lên phần cằm có râu mà cậu yêu nhất: “Hôm nay, tôi đặc biệt cao hứng.”



“Tại sao?”



“Nhất định cậu không thể tưởng tượng được đâu.”



“Nói xem.”



Lâm Vô Ý nhanh như chớp hôn lướt nhẹ ngoài miệng Lâm Vu Hồng, trong lúc đối phương đang giật mình ngây ngốc liền nói: “Ethan nói tôi là mummy của bé.”



Lâm Vu Hồng chỉ kinh ngạc năm giây, đầu lưỡi liếm vào một phần tư đôi môi mà Lâm Vô Ý chỉ cho anh hôn vào, vừa lòng hỏi: “Rất cao hứng?”



“Uhm.” Người nào đó cực kỳ đắc ý. “Có phải tôi rất lợi hại không?”



“Rất lợi hại.”




Nếu như nói trong thế hệ này của Lâm gia, ai là người không có khả năng đến nhà trẻ đón trẻ con nhất, vậy nhất định là Lâm Vu Hồng. Nhưng hôm nay, anh không chỉ đến nhà trẻ, mà còn đi đón cháu mình. Ethan đang ở trường học chờ ông chú nhỏ đến đón bé, sau khi thấy người tới là chú hai, biểu tình kinh ngạc hệt như thấy được người ngoài hành tinh. Đến cả các cô giáo cũng phải kinh ngạc há miệng, hoài nghi không biết mình có xuất hiện ảo giác không.



Không nói nhiều, bế đứa cháu với biểu tình lạnh lùng, Lâm Vu Hồng ra khỏi nhà trẻ chỉ giải thích một câu: “Ông chú nhỏ đang ngủ.” Sau đó, anh đặt Ethan ở hàng ghế phía sau, lái xe chạy lấy người. Ethan dẩu môi, cúi đầu, bé không muốn chú hai đến đón bé, bé muốn ông chú nhỏ.



“Ethan.”



Ethan rõ ràng run lên một chút, ngẩng đầu. Chú hai đúng là lạnh như băng nha.



Lâm Vu Hồng nhìn đường phía trước, dùng giọng lạnh như băng như nói cùng cấp dưới hỏi: “Con coi ông chú nhỏ là mummy?”



Ethan ôm chặt ông chú nhỏ của bé, dù có sợ chú hai, bé vẫn gật đầu: “Ông chú nhỏ, là mummy.”



Lâm Vu Hồng nói: “Con có thể coi ông chú nhỏ là mummy, nhưng chuyện này con không thể nói với người khác, nếu không sẽ mang đến phiền toái cho ông chú nhỏ, biết chưa?”



Ethan nghi hoặc, bé không hiểu.



“Hiện tại con không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ lời chú hai nói. Nếu con không muốn có người làm tổn thương ông chú nhỏ của con, sẽ không được nói với người khác ông chú nhỏ là mummy của con. Còn ở trước mặt daddy, các chú và cậu họ, con có thể nói.”



Dù vẫn không hiểu, nhưng nghe thấy có người làm hại ông chú nhỏ, Ethan vẫn ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi.”



“Còn nữa, nếu mummy con lại tới tìm con, cứ nói thẳng con sẽ nói lại với daddy.”



Ethan gật đầu.



“Ở nhà trẻ, ngoại trừ daddy, các chú, ông chú nhỏ và ông nội bà nội, ai tới đón con cũng không được đi cùng.”



Ethan dẩu môi: “Chú hai, hôm nay daddy có thể về không? Con không muốn gặp mummy, cũng không muốn gặp ông ngoại bà ngọai.”



Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh: “Ông ngoại bà ngoại con đến tìm con?”



“Uhm. Họ đến nhà trẻ gặp con.”



“Chú hai biết rồi, chú hai sẽ nói lại chuyện này với daddy của con.”



“Vâng.”



Hôm nay ông chú nhỏ không tới, chú hai lại rất đáng sợ, Ethan lấy đồ chơi trong cặp ra chơi tiếp. Ở cửa nhà trẻ, một người ngồi trên chiếc xe trốn trong một góc gọi điện thoại.



“Ông chủ, Lâm Vô Ý không đến nhà trẻ, là Lâm Vu Hồng.”



“Lâm Vu Hồng?”



“Vâng.”



“… Hắn có phát hiện ra cậu không?”



“Không. Hắn đến đón đứa trẻ đi ngay, không phát hiện ra tôi. Sáng nay vợ chồng Quách Minh Ngải đến nhà trẻ, có thể đã làm kinh động đến người của Lâm gia.”



“… Ngày mai cậu tiếp tục theo dõi ở nhà trẻ.”



“Vâng.”



Cúp điện thoại, Redmond lạnh lùng người người phụ nữ ở đối diện: “Ngu xuẩn! Ba mẹ cô cũng ngu xuẩn như cô!”



Người phụ nữ rụt người lại một chút, qua một lát vẫn lấy hết can đảm để hỏi: “Rốt cuộc anh có kế hoạch gì? Nếu anh muốn đưa Ethan đi, Vu Chi sẽ càng không phục hôn với tôi.”



“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Redmond không kiên nhẫn nói: “Hiện tại cô chỉ có thể tin tôi.”



“Tại sao, anh… muốn giúp tôi?” Người phụ nữ lại hỏi.



Redmond cong khóe môi: “Tôi và cô có chung lợi ích, cái cô muốn là Lâm Vu Chi, cái tôi muốn là một người khác. Đừng hỏi nhiều, tôi và cô không có lợi ích khi xung đột, chúng ta chỉ có hợp tác mới có thể cùng đạt được mục đích.”



Người phụ nữ bất an hỏi: “Anh thực sự có thể giúp tôi có được Lâm Vu Chi sao?”



“Tin tôi.” Redmond cười lạnh trong lòng.



Người phụ nữ nghe xong, nắm chặt tay, rồi mới ra sức gật đầu.



__Hết chương 97__