Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 52 : Nhất Minh Và Trần Sở Sở 2

Ngày đăng: 11:30 30/04/20


Nhất Minh bực bội, sao cô gái này lại ngang ngược đến như vậy?



Luôn cho là mình đúng.



Nhất Minh mặc kệ cô, anh xoay lại bước về phía trước.



Vừa đi Nhất Minh vừa lớn tiếng nói.



- Cô muốn đi đâu thì tuỳ cô, tôi không thèm quản!



Nhất Minh nói xong, bước nhanh về phía trước.



Trần Sở Sở nhìn theo bóng lưng đáng ghét của anh, cô trề môi chóng hai tay ở eo quát lớn.



- Cảm ơn nhiều!



Trần Sở Sở nói xong xoay người lại tiếp tục đi về hướng mà cô cho rằng là đúng.



Đi được một lúc, Trần Sở Sở cảm thấy có điều không ổn.



Mặt trăng trên đỉnh đầu tỏa ra tia sáng yếu ớt rọi xuống con đường phía trước, thế nhưng mọi thứ xung quanh lúc này đã bị bóng đêm bao trùm, khiến tầm nhìn của cô trở nên mơ hồ.



Cô lấy cây đèn pin trong túi áo ra bật nó lên, ánh sáng tỏa ra từ cây đèn pin rất sáng nhưng vẫn không đủ sáng để khiến cô an tâm.



Cô bước đi thận trọng về phía trước, đôi giày óng quân đội dẫm xuống mặt đất, đạp lên mấy cành cây khô phát ra âm thanh.



"Rắc......rắc....."



Đột nhiên sống lưng cô truyền đến một cơn lạnh buốt, cô rùng mình một cái, hai tay đưa lên toa toa bắp tay của mình.



Cặp mắt hoang mang nhìn xung quanh, lần đầu tiên trong đời cô mong sao Nhất Minh lập tức xuất hiện trước mặt cô.



Nhìn một vòng không thấy bóng dáng của anh, cô lớn tiếng mắng.



- Nhất Minh chết tiệt, Nhất Minh đáng ghét.



Về tôi sẽ cho anh làm heo!



Miệng thì mắng chửi, chân vẫn tiếp tục bước chậm rãi về phía trước.



Vừa đi Trần Sở Sở vừa quan sát tình cảnh xung quanh, không hiểu vì sao đi mãi vẫn không thấy đường trở về.
- Ai hôn ai?



Tôi còn chưa tính sổ với cô.



Tại sao lại hôn tôi?



Trần Sở Sở giật mình khi nghe Nhất Minh nói vậy, trong đầu cô lúc này hiện lên tình cảnh của vừa rồi.



Oh đúng nhen, vừa rồi là cô nằm trên người anh, cũng là môi cô hôn lên môi anh.



Đột nhiên hai gò má của cô ửng hồng, cặp mắt hoang mang nhìn sang nơi khác lẫn tránh ánh nhìn của anh, cô cúi đầu nói lắp.



- Ai...ai....ai mà thèm hôn......hôn....hôn......anh.



Nói xong cô xoay lại chạy nhanh về hướng vừa rồi cô đi tới, để một mình Nhất Minh khó tin nhìn theo bóng lưng của cô.



Anh lắc đầu, tay phủi phủi cát bụi trên người miệng lẫm bẫm.



Cô gái này quá ngang ngược.



Tuy miệng thì nói vậy, nhưng chân đã chạy nhanh theo sau cô.



Nhìn thấy Trần Sở Sở, anh dừng bước chân của mình lại nói.



- Cô muốn làm mồi cho mấy con nhện thì cứ đi tiếp.



Nhất Minh nghĩ phụ nữ nào mà chẳng sợ nhện.



Trần Sở Sở tính tình ngang bướng, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất là mấy con côn trùng nhỏ.



Chỉ cần nghĩ đến mấy con nhện toàn thân lông lá, bò qua bò lại trên người mình là cô đã lạnh cả sống lưng.



Trần Sở Sở sụ mặt, cô đứng yên tại chỗ nhìn một vòng, quả thật nơi này rất đáng sợ.



Cô xoay lại nhìn anh.



- Vậy chúng ta đi hướng nào?



Nhất Minh mỉm cười trong lòng thầm nghĩ, sợ đến như vậy còn mạnh miệng.