Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 1 : Sống lại từ quan tài

Ngày đăng: 21:28 20/04/20


Đại Chu



Ngày đông chí, vừa qua khỏi giờ hợi, sắc trời đã đen kịt

như mực. Sau 1 trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đều là 1 màn trắng xóa. Các cửa hàng sớm đã đóng cửa, trên đường không 1 bóng người. Trên mặt tuyết tĩnh lặng truyền đến những âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, hai nam tử 1 già 1 trẻ mặc áo ngắn lần lượt tiến vào nghĩa trang. Nói là

nghĩa trang, kỳ thực chỉ là bãi tha ma mà thôi, đại đa số thi thể đều là tùy tùy tiện tiện vùi lấp ngay tại chỗ, ngay cả 1 mảnh chiếu quấn thân cũng không có.



“Sư phụ, người nói chúng ta có thể bị người phát hiện hay không?” Người trẻ tuổi khiếp đảm không ngớt, thấp giọng hỏi lão nhân.



“Đi đào mộ người khác chứ có phải vẽ tranh thêu hoa đâu, sợ thì đừng có

làm! Bây giờ Vương gia đang gấp gáp tìm vợ cho con trai, ra giá đến 10

lượng bạc! Ngươi mau nhanh tay lên đi.” Lão nhân híp híp mắt, không nhịn được quát lớn một câu.



Người trẻ tuổi không dám oán giận, nắm

chặt xẻng trong tay, rồi lại theo bản năng mà đứng lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mây đen tối om om nặng nề bao phủ, một tia ánh trăng đều nhìn không thấy, gió vèo vèo thổi mạnh, ngọn đèn trong tay lúc sáng lúc tối, tựa như lúc nào cũng có thể tắt, khiến người ta không tự chủ được

cả người sợ hãi.



Nếu không phải đây là vụ buôn bán một vốn bốn

lời, hắn sẽ không liều lĩnh xông vào gió tuyết chạy đến nơi quỷ quái này vào lúc nửa đêm!



Bình thường đạo tặc trộm mộ đều nhằm vào những

món đồ cổ và châu báu bên trong mộ của những nhà giàu quý nhân, mà 1

già 1 trẻ này ngược lại, không lựa chọn mộ của nhà giàu, trái lại không

ngại cực khổ chạy đến cái nghĩa trang không tên cũ nát này. Tất cả đều

là vì quý tộc Đại Chu rất mê tín tin vào phong thủy, không thể để cho

trong gia tộc xuất hiện cô phần (*) mà ảnh hưởng đến hưng thịnh của đời

sau, trăm phương ngàn kế tìm những nam nữ chưa kết hôn đã tạ thế để kết

minh hôn(*), vì lẽ đó 1 già 1 trẻ này mới xuất hiện ở đây. Sau khi tìm

được thi thể nữ nhi trẻ tuổi, sẽ giả mạo ra danh tính và 1 thân thế

trong sạch sau đó bán đi, đúng là 1 vốn 4 lời.



cô phần (*) (phần mộ cô đơn) chỉ người chưa kết hôn đã qua đời



minh hôn(*) đám cưới của người chết



Lão nhân kinh nghiệm phong phú phát hiện ra 1 ngôi mộ mới, hưng phấn nói: “Đào cái này lên xem xem.”



Người trẻ tuổi không dám phản kháng sư phụ, từng xẻng từng xẻng đào xuống,

cuối cùng đã đào được ngôi mộ lên, bên trong không có quan tài, chỉ có 1 mảnh chiếu rách, hắn đánh bạo mở chiếc chiếu ra, bên trong có 1 người

đang nằm. Đưa đèn lồng lên nhìn, người này đầu tóc rối bời, khắp trên

mặt đều là máu, hoàn toàn không nhìn rõ được bộ dáng thật sự, nhưng cũng miễn cưỡng nhận ra từ hình dáng thì đây là 1 nữ tử nhỏ nhắn. Đến khi

nhìn thấy y phục của nàng toàn bộ đều rách nát, toàn thân đều là những

vết thương cực kỳ đáng sợ, 1 mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến người trẻ tuổi phải nôn ra tại chỗ.



Lão nhân ngồi xổm hút thuốc ở bên

cạnh trợn mắt, lắc đầu liên tục: “Người này không được, bị đánh đến

nông nỗi này rất khó lau rửa, tìm tiếp.”


Tú bà dùng tất cả thủ đoạn bức bách nàng, Giang Tiểu Lâu thà chết không

nghe, cho tới khi bị đánh đến mức vết thương chằng chịt, sốt cao nửa

tháng không giảm, cuối cùng bị người lấy 1 tấm chiếu rách quấn lấy rồi

ném ra bãi tha ma.



Nhân gian lạnh lẽo như vậy, nhân thế tàn nhẫn như vậy, nàng từ sợ hãi đến nguội lạnh, tất cả hy vọng đồng thời tan tành.



Giang Tiểu Lâu nhắm mắt lại, để cho hoa tuyết tùy ý rơi đầy trên mắt, tan chảy thành từng giọt nước mắt…



Phụ thân, đại ca, con rất nhớ 2 người, Tiểu Lâu thật sự rất nhớ, chỉ muốn đi tìm 2 người.



Nhưng mà chết như vậy, nàng không cam lòng. Nếu như nàng chết rồi, ai sẽ đòi

lại công bằng từ những kẻ cay nghiệt lạnh lùng, lòng dạ độc ác đó đây?



Giữa không trung, nụ cười của phụ thân hiện lên trước mắt nàng, khi đó người kéo tay nàng: “Tiểu Lâu, phải tâm địa lương hiện, mọi việc nhẫn nại,

làm 1 người vợ chăm sóc gia đình.”



Giữa không trung, dáng dấp của đại ca trước khi lên đường hiện ra trước mắt nàng, ánh mắt thiếu niên

quật cường đỏ ngầu: “Tiểu Lâu, ca ca phải đi xa, không để đem muội theo

bên người, nhưng ca ca sẽ quay về tìm muội. Đến khi đó huynh muội chúng

ta sẽ ở bên nhau, cùng nhau sinh sống.”



Những lời căn dặn của

người thân còn văng vẳng bên tai, nàng tự hỏi không làm gì có lỗi với

người khác, tại sao ông trời lại bắt nàng chịu kết cục này.



Nếu

như chết như thế, làm sao đối mặt với đại ca đã chết thảm, làm sao đối

mặt với phụ thân đã thất vọng, làm sao đối mặt với những kẻ đã chà đạp

cuộc đời mình.



Sợ hãi đến cực hạn, đến cuối cùng trái lại sẽ không còn sợ nữa.



Trong bóng tối, Giang Tiểu Lâu nắm lấy bàn tay tự ra lệnh cho mình: “Mình chỉ mới 17 tuổi, không thể chết, dù thế nào cũng không thể chết được.”



Khi hoa tuyết 1 lần nữa rơi lên đôi môi khô nứt của nàng, nàng mở to mắt

nhìn chằm chằm bầu trời, trong đôi mắt đen kịt có 1 tia sáng đang thiêu

đốt, kiên định sắc bén thiêu đốt nơi tận sâu trong lòng nàng.



Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là rác rưởi, nàng sẽ không chết, không thể

chết, nàng phải sống, sống thật lâu dài, sống thật khỏe mạnh, tự tay đòi lại công đạo từ những kẻ đã ép nàng đến đường cùng.



Ông trời,

ông đã cho ta 1 con đường sống, xin ông hãy đổi luôn cả trái tim ta, cho ta 1 trái tim sắt đá, ta sẽ tươi cười nhìn những kẻ đã tại ta phải

xuống địa ngục.