Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 1 : Trộm mộ

Ngày đăng: 18:01 19/04/20


Edit: Yukira



Beta: Kiri



Đêm tối đen như mực, có ba bóng người đang không ngừng tiến về phía trước.



Xung quanh chỉ toàn là tường với tường, bọn họ đi con đường này, chính xác hơn thì chỉ là một hành lang nhỏ đủ cho một người đi mà thôi, ba người xếp thành một hàng, đi dầu là một người mặc trang phục nữ tuổi chừng hai mươi, mà phía sau cô là một cô gái khác tuổi cũng xấp xỉ, đi phía cuối cùng là một người đàn ông.



Đi được một hồi, cô gái dẫn đầu dường như phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm, cô liền dừng lại.



“Lão đại, làm sao vậy?”



“Không đúng, chị cảm thấy là từ lúc đến giờ chúng ta cứ đi vòng quanh chỗ này.” Cô nhanh trí dừng lại, dùng đèn pin chiếu chiếu bốn phía.



“Hai người xem đi, chỗ này.” Cô  dùng đèn pin chiếu sang bên tay trái, “Cái vết này, là do chúng ta đánh dấu lúc nãy, giờ lại thấy nó ở đây, chứng tỏ nhất định chúng ta đã đi qua chỗ này.”



“Nhưng chúng ta vẫn luôn đi về phía trước mà! ” Một cô gái khác không giải thích được.



“Nhất định có mờ ám, chắc chắn là vậy.” Cô ngừng lại, bắt đầu đánh giá xung quanh, đồng thời bảo: “Cẩn thận kiểm tra một chút, nhìn xem có gì … sơ hở không.”



“Dạ.” Hai người còn lại đáp. Cũng bắt đầu sờ soạng trên tường.



Trong cái hành lang này không hề có bất kỳ cánh cửa nào, chỉ đơn thuần là một hành lang trống không hơn không kém. Cô gái  được xưng là lão đại dán tai sát vào tường, lấy tay gõ không ngừng lên mặt tường, gõ một hồi, lại dùng tay kiểm tra các khe hở giữa các miếng gạch, sờ soạng một lúc lâu, lại quay sang hai người kia lắc đầu, ý là trên tường không có vấn đề gì.



“Nếu vách tường không có vấn đề, vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Người đàn ông cũng cau mày.



“Trên thế giới này, không có chuyện gì là hoàn hảo cả, dù cổ nhân có thông minh đến đâu thì người hiện đại chúng ta cũng không phải là kẻ ngốc, cứ tìm kỹ vào, nhất định có vấn đề.” Thanh âm của cô vừa lạnh vừa trầm tĩnh, hoàn toàn không hề bàng hoàng khi gặp phải khó khăn.



“Rõ, lão đại.”



Hai người khác mặc dù không có tìm được đường, cũng không chút nào căng thẳng, chứ đừng nói đến việc quay lại.



Ba người tiếp tục tìm đi tiếp để tìm, vào lúc đang kiểm tra thì cô gái đi đầu sờ được một cái gì đó, cô ngừng lại.



“Có cơ quan.” Hai người khác cũng lập tức ngừng lại, nhìn động tác của cô.



Lão đại không hề động tay, cô dùng tay còn lại ra dấu, hai người khác lập tức lui về sau một chút.



“Tạch!”Đè xuống.




Ngay lúc quan tài bay lên hai người đều sử dụng dụng cụ bám vào tường, bắt đầu lấy đồ.



Mà nghe tiếng rút lui xong, Tiểu Phượng lập tức nút, quả nhiên, vách tường lại di chuyển, mà bên trong quan tài “Ầm” một tiếng nổ tung, trong phòng bắt đầu đầy khói…



Ngay lúc đó, vách tường liền bắt đầu đè xuống, ba người gần như là bay vọt ra ngoài.



Ngay lúc tường đè xuống, ba người đã bình an chui ra ngoài.



Mà lúc này vị trí của bọn họ, lại là cách không xa chỗ bọn họ vừa mới vào mật thất.



“Mẹ nó, mật thất này, thật đúng là tinh vi.” Tiểu Ngũ nhịn không được nói một câu thô tục.



“Được rồi, đi nhanh lên đi.”



“Đúng vậy.”



Cả ba người chui ra khỏi cửa động, bên ngoài đã có mưa nhỏ tí tách.



Tiểu Ngũ đưa ba lô đưa cho cô gái được xưng là lão đại, hai người bỏ hết những thứ  vừa lấy được vào đó.



“Được rồi, về trước đi.” Ba người đi về hướng ba chiếc xe đạp cách đó không xa, sau đó chỉ thấy mấy người mới vừa rồi còn làm việc nhanh nhẹn, võ nghệ cao cường, hướng vào mưa nhỏ, ung dung thoải mái đạp xe đạp đi về phía mấy ngọn đèn địa phương phía trước.



Tiểu Phượng trêu đùa: “Aizz, lão đại, chị nói xem lần này chúng ta có thể được bao nhiêu tiền a?”



“Ừm, như chị phỏng đoán thì cũng phải được sáu bảy trăm vạn đi… Nhưng em cũng biết đấy, không phải thứ nào cũng đều có thể bán được.”



“Đúng vậy.”



Bọn họ cũng không phải lần nào cũng có thể thành công, thành công, cũng không phải vật gì đều có thể bán, người bây giờ a, đều biết những thứ này của bọn họ lai lịch không rõ ràng, ép giá đến cùng mới thôi.



“Lão đại, lần này chúng ta xong việc, trực tiếp trở về Bắc Kinh sao?”



“Nếu không quay về, chẳng phải cái tên Đường Lệ Chi kia lại lật trời?”



Hai người ngẫm lại vị kia, liền cười ha ha.



Lời tác giả: Bắt đầu rồi. 《 Thời niên thiếu của bao thanh thiên》 đồng nhân, nữ chủ trở thành ngạo kiều điêu ngoa Bàng tiểu thư, chỉ đề cập đến nhân vật quan trọng, và phía sau chắc chắn không có quan hệ gì.