Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 23 : Trở lại bộ lạc [ thất ]…

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Đối với chuyện xảy ra vào buổi sáng này, hai đương sự cũng tự giác lựa chọn không đề cập tới. Mễ Lai Khắc vốn do dự có nên chính thức thổ lộ với Lục Văn Thụy hay không. Còn Lục Văn Thụy  thì đang cố gắng làm rõ cảm tình của mình dành cho Mễ Lai Khắc.



Tạm thời không quản đến nội tâm rối rắm của Lục Văn Thụy, cuộc sống vẫn tiếp tục. Sau vài ngày tại đây, hắn luôn luôn làm việc tại “Sân” của mình. Hắn nghĩ nếu hiện tại đã có một căn nhà thuộc về mình, thì hắn phải tạo ra một cái sân theo đúng nghĩa của nó chứ không phải đơn giản chỉ là một khoảng đất trống trước cửa nhà.



Bởi vì từ mười năm trước đã sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm, phía trước sơn động của hắn có dành một khối đất trồng rau, đương nhiên lúc ấy hắn còn dưỡng thêm một ít tiểu động vật. Vì thế ở đây hắn cũng muốn làm một mảnh sân như vậy.



Nói làm liền làm, đầu tiên hắn lấy than vẽ một sơ đồ phân bố giản dị trên một mảnh da thú, sau lại mang ra mầm cây rau dưa thảo dược mà hắn có, xem xét từng cái, sau khi trải qua nửa ngày quy hoạch cùng tu chỉnh lại  sơ đồ phác thảo trước đó, rốt cục đem đất đều phân ra tốt lắm.



Trước tiên, hắn ở trước phòng tinh tế sắp xếp lại các loại ngải thảo, thứ này  có thể phòng muỗi, cũng có thể dùng để đốt lửa, đương nhiên giá trị dược tính của nó có  là rất cao, vừa mới hái, cho nên có nhiều loại một chút. Cũng may hiện tại mới qua 3 đêm, muốn lưu lại thì cần đem mấy mầm ngải thảo đi trồng, may mắn thời gian vừa kịp.




Khi nghe hai huynh đệ này nói thì Lục Văn Thụy cũng  muốn cùng đi săn thú, nhưng nghĩ lại hắn vừa đến bộ lạc, đối với địa hình phụ cận cũng không quen thuộc, tốt nhất là ở nhà chuẩn bị thôi, hai người bọn họ đi săn thú chắc cũng đủ rồi, vì thế hắn trả lời:



“Vậy được rồi, các ngươi trên đường cẩn thận, ta chờ hai ngươi về ăn cơm.”



Nhìn Lục Văn Thụy nở nụ cười đưa tiễn cùng câu nói “Ta chờ hai ngươi về ăn cơm” Làm trong lòng hai huynh đệ đều thật ấm áp, thầm nghĩ nếu sau này, mỗi ngày có thể nghe được điều đó thì tốt biết bao nhiêu. Hai người bắt đầu ảo tưởng bản thân cùng Lục Văn Thụy  sống chung, mỗi ngày sẽ được y đưa tiễn đến tận cửa sau đó nói một câu tốt đẹp như thế.



Vì vậy,  hai huynh đệ mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, một đường rung rinh đi đến rừng rậm săn thú. Lục Văn Thụy  nhìn bóng dáng bọn họ, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý. Kỳ thật,  có người để mình chờ đợi và có người chờ đợi mình,  cả hai loại tình huống này đều làm cho hắn cảm thấy thực thỏa mãn. Không còn giống như trước kia một mình cô đơn, loại cảm giác này thật là tốt.