Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 24 : Trở lại bộ lạc [ bát ]…

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Đợi cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc kéo hai con mồi to lớn trở về, còn chưa đi tới cửa, rất xa đã nghe được mùi thức ăn. Hai người không tự kìm hãm mà hấp hấp cái mũi, liếc nhau, đều bật cười. Xem ra bữa tối hôm nay thực đáng giá chờ mong nga.



Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lục Văn Thụy  đang bưng trong tay thịt cuộn khoai tây  cùng  gà hầm khoai sọ, ngẩng đầu lên, hướng phía bên ngoài hô một câu:



“Các ngươi đã trở lại, cửa không có cài then, trực tiếp đẩy là được.”



Hai người à một tiếng, đẩy cửa vào.  Nhìn thấy  hai người vào được, Lục Văn Thụy  buông bát đồ ăn trong tay, tiếp tục nói:



“Các ngươi buông con mồi xuống trước, sau đó chạy nhanh đi rửa tay, xong rồi lại đây trước ngồi ghế chờ một chút đi. Ta nơi này chỉ còn lại có một con gà rừng cùng một con  vịt hoang, không có loại thịt khác, cho nên đã làm một món gà hầm khoai sọ và  một món canh vịt hoang nấu nấm, còn lại làm chút gà hầm khoai tây, thêm một món rau trộn, điểm tâm ngọt sau khi ăn xong là canh khoai lang ngọt”.



Nói xong, hắn thấy hai người vội vàng đi rửa tay. Tiếp theo hắn xoay người, mang đến hai chén nước đặt trên bàn trúc, sau đó bưng từng món đồ ăn lên bàn, tiếp theo phải đi xử lý con mồi.



Đợi cho hai người rửa tay đi ra, nhìn thức ăn trên bàn cùng với hai chén nước, biết là cấp chính mình nên đều cầm lến uống hết. Nước mát mang theo mùi hoa cúc thơm ngát, xẹt qua đầu lưỡi trải qua yết hầu chảy vào trong cơ thể, nhất thời cảm giác ngũ tạng lục phủ đều sảng khoái lên.


Nhìn kiện quần áo hoàn chỉnh, không khó nhìn ra người làm quần áo này rất cẩn thận. Nhẹ nhàng vuốt ve da thú trên mặt quần áo, trong lòng Lục Văn Thụy  ấm áp. Nguyên lai cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm. Hiện tại hắn thật sự có hiểu những gì cổ nhân lời *“Từ mẫu trong tay tuyến, du tử trên người y”*[Y-H: xem chú thích của Sukute bên dưới nha].



Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt cảm động của Lục Văn Thụy lúc vuốt ve quần áo mà cha hắn làm, trong lòng hiểu rõ, trước đây Thụy nhất định là rất cô độc, chưa từng có ai vì y làm một kiện quần áo đi. Thụy thật đáng thương. Y hẳn là đáng giá với những thứ tốt nhất. Y phải được  mọi người quý trọng mới phải. Chính hắn về sau nhất định đối với y rất tốt.



Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhìn Lục Văn Thụy vẫn còn đang cảm động, thật lâu còn chưa có phục hồi lại tinh thần, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Tiến lên từng bước, nhẹ nhàng chạm vào hai bờ vai của y, hắn cảm giác được thân thể y chợt cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh liền từ từ thả lỏng. Điều này làm cho hắn hơi đắc ý. Xiết chặt cánh tay ôm thiên hạ đang yên lặng thêm một chút, đột nhiên cảm giác phần thiếu khuyết trong lòng hắn đã muốn được lấp đầy. Cái loại cảm giác phong phú này nói cho hắn biết chỉ cần Thụy  luôn ở trong vòng tay của hắn thì hắn giống như có được toàn thế giới.



Hai nam tử có diện mạo xuất sắc gắt gao ôm nhau trong một buổi sáng sớm yên tĩnh giống như bọn họ đã ôm nhau như vậy được thiên thiên vạn vạn năm, nháy mắt này tựa hồ là vĩnh hằng.



Ngải Tư Đặc đi theo sau Mễ Lai Khắc nhìn thấy một màn này, tuy rằng hắn cũng thích Văn Thụy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hai người kia thật xứng đôi. Trong dĩ vãng, khi hai người kia đứng chung một chỗ liền tạo ra một bầu không khí ấm áp, mà hiện tại, một khắc hai người này gắt gao ôm nhau lại có vẻ vô cùng hài hòa, làm cho người ta không đành lòng đi quấy rầy bọn họ.



Hắn yên lặng nhìn hai người còn đắm chìm trong thế giới của chính họ, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ hắn hoặc là bất luận kẻ nào khác đều không thể chen vào giữa hai người bọn họ.



Mang theo loại giác ngộ này, hắn lặng lẽ xoay người ly khai khỏi địa phương không thuộc về mình. Có lẽ hắn nên hảo hảo ngẫm lại xem bản thân có nên  tiếp tục kiên trì hay không?