Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 8 : Cuộc sống chung trong sơn động …

Ngày đăng: 05:22 19/04/20


Đại Thước đồng học cố gắng nửa ngày, phát hiện bộ dáng Lục Văn Thụy  vẫn là bất vi sở động, trong lòng nghĩ rằng luôn dùng một chiêu này tựa hồ không hiệu quả, ân, xem ra phải đổi chiêu, tâm tùy ý động, bạch mao lão hổ trên mặt đất lăn một cái, chổng vó trạng, da lông mềm mại trên bụng cũng bại lộ trong không khí.



Lục Văn Thụy  nhìn bạch mao lão hổ nằm ngửa trên mặt đất, rốt cuộc không có thể chịu đựng được, vẫn là tiến lên từng bước, ngồi xuống sờ soạng chiếc  bụng  mềm mại của Đại Thước đồng học một phen, hảo nhuyễn, ấm áp, thật thoải mái a, so với lông trên đầu thì sờ chỗ này muốn thoải mái hơn. Ân.



Sờ xong  mao mao trên bụng, Lục Văn Thụy  lại thuận tay xoa cằm dưới của Đại Thước, nhẹ nhàng tao vài cái, quả nhiên nghe được âm thanh giống như tiếng mèo kêu thoải mái,  không hổ là động vật họ mèo a! Ha ha!



Chậm rãi thu hồi hai tay đang giở trò trên người đối phương, Lục Văn Thụy từng bước lui ra phía sau, nhìn Đại Thước đồng học nói:”Đừng khoe mã nữa, ngươi trước thu thập mấy thứ trên giường một chút đi. Kỳ thật ta cũng vì nghĩ cho thương thế của ngươi thôi, vạn nhất nửa đêm ta xoay người,không cẩn thận áp lên  đùi phải của ngươi vậy không phải lãng phí một phen tâm huyết vừa rồi của ta sao? Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn biết không?”



Dứt lời, tiếp tục phủ vài cái  trên đầu Đại Thước như trấn an. Tiếp theo xoay người, đi đến  giường đá đem chăn của  Đại Thước đặt lên tấm thảm bên cạnh tạo thành một cái giường mới. Sau đó nghĩ nghĩ một chút,  Lục Văn Thụy  đi vào phía sau táo thai lấy ra mấy trương da thú có vẻ mềm mại. Sau đó  ở thảm thượng trãi một tầng  rồi lại một tầng, xong đâu đấy hắn mới vừa lòng đứng ở bên cạnh gật gật đầu.



Mễ Lai Khắc ở một bên nhìn Lục Văn Thụy vội vàng vì hắn trải giường chiếu, nhìn đối phương  cẩn thận vì hắn “Trên giường trải một tầng lại một tầng da thú”, đáy lòng như có một dòng nước ấm xẹt qua. Từ trước  tới nay, trừ bỏ cha cùng phụ thân đối tốt với hắn nhất, thì Thụy là người đầu tiên. Thụy hảo cẩn thận, hảo săn sóc a! Bất quá nếu có thể chia cho hắn nửa chiếc giường thì rất tốt, đương nhiên, hắn cũng cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ thôi.




Hai người vui vẻ ăn cơm xong, ít nhất Đại Thước đồng học là thực vui. Nhìn Đại Thước sau khi ăn cơm chiều xong liền  rất là tự giác đi rửa  bát, Lục Văn Thụy  cảm thấy có lẽ việc  để đối phương  ở sơn động cũng không phải là  chuyện xấu đi. Một bên nghĩ như vậy, một bên chậm rãi  đi vào cửa động, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời , chỉ thấy một vầng trăng sáng tròn tròn, nguyên lai hôm nay là trăng tròn a!



Chậm rãi nhắm hai mắt lại , cảm thụ được ánh trăng vẩy lên người  cùng với từng trận gió nhẹ ban đêm nhẹ nhàng thổi qua, còn có  âm thanh   Đại Thước tẩy  này nọ sau lưng, Lục Văn Thụy  cảm giác  nội tâm của chính hắn chưa bao giờ được yên tĩnh, an tường như lúc này.



Đại Thước thu thập  bát xong, quay đầu  lại liền  nghĩ rằng chính hắn nhìn thấy  tinh linh *Nguyệt Dạ* . Lục Văn Thụy  lẳng lặng đứng ở dưới ánh trăng, gió nhẹ nhẹ vỗ về mặt y,  ngân phát thật dài  dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ,  bóng trăng chiếu vào  ngũ quan xinh xắn của y, lúc này, bởi vì y đang nhắm mắt nên trông  có vẻ  nhu hòa ngoài ý muốn,  thân ảnh thon dài kia cứ giống như  sẽ thuận gió mà bay đi.



Lúc đầu,Đại Thước  còn chìm đắm vào mỹ nhân  dưới ánh trăng, nhưng khi đột nhiên phát hiện bộ dáng của Lục Văn Thụy  giống như   sắp theo gió tán đi, trong đầu còn chưa phản ứng thì thân thể đã tự động tiến lên, vươn hai tay, đem đối phương ôm vào  trong lòng. Hắn không thể nhìn Thuỵ biến mất, rời đi hắn, đó là điều   không  thể chấp nhận.



Cái ôm  bất thình lình làm  Lục Văn Thụy  vốn đang trầm tư liền bừng tỉnh lại, nhíu mi nghi hoặc, Lục Văn Thuỵ  quay đầu nhìn liền thấy được thần sắc có chút khẩn trương cùng bất an của Đại Thước. Hai tay của đối phương  đang gắt gao hoàn tại trên lưng hắn.