[ Onepiece ] Ta Nhặt Nhanh Chỗ Tốt
Chương 1 : Hệ thống mở ra
Ngày đăng: 01:12 27/06/20
‘’ Chết mày, chết mày ‘’ Trong một căn phòng trọ cũ kĩ một tiếng hét lớn vang lên.
Đó là một tên đeo một chiếc kính cận dày cộp , thân hính béo ú, khuôn mặt tàn nhang, nói chung nhìn hắn rất xấu.
Trong phòng hắn cực kì bừa bộn , đồ đạc vứt lung tung khắp nơi, trong đó là những cuốn truyện tranh, những poster hay máy chơi game ngập tràn. Đúng vậy, hắn là một otaku.
Giới thiệu luôn, hắn tên đầy đủ Lữ Tiểu Bố, tuổi 25, không có người thân. Hắn cha mẹ đã mất nhưng đã để lại cho hắn một khoản tiền đủ sống qua ngày. Vì vậy hắn không chịu đi làm, thuê một phòng trọ và suốt ngày xem anime, chơi game và ăn uống ba bữa bằng mì tôm.
Nhưng thực ra hắn vẫn có tiền a, hắn bán nick cho những người khác nên cũng không có chuyện tên là thiếu ăn và thiếu game..
‘’ Chết, ngu này . Dám đọ sức với tiểu bố ta sao . Hoả Quyền..chết.này ha..ha.ha’’ Hắn đang chơi game onepiece , một trong những tựa game hắn thích nhất, hắn đang sử dụng con Ace mang trái ác quỷ lửa để chơi. Vì cày liên tục và đã chơi nên hắn rất mạnh, không phải loại nghiệp dư.
Sau khi mĩ mãn thành công sau trận solo, hắn rút đĩa game đó ra và thay bằng đĩa mới. Đây chính là một trong những đĩa mới nhất: Pokemon Sword anh Shield- một trong những trò mới nhất hiện nay, hắn đã cày lên lv 45 , sở hữu một con huyền thoại là celebi nên hắn chạy trốn rất nhanh.
Xem thông tin Pokemon, hắn phải rà soát tỉ số của Celebi thì bỗng nhiên hắn cảm thấy hình ảnh Celebi trong hình, nó rất đặc biệt.
Hắn thấy Celebi đang phát ra những ánh sáng màu xanh nhạt, đôi mắt như có hồn nhìn chằm chằm vào hắn. Lữ Tiểu Bố bất tri bất giác giơ tay lên, chạm vào hình Celebi.
‘’ Đùng’’ Ngay sau khi hắn chạm vào nó, một tiếng nổ như thả bom phát ra, căn phòng của hắn đã bị hư hại hoàn toàn, mọi thứ trong nhà đã bị nổ sạch, không còn một thứ gì còn sót lại. Nó như xoá sạch dấu vết của một con người từng sống ở đây.
……………………………………………………………………………………………………
‘’ Um.. ta…ta đã chết rồi sao ?’’ Lữ Tiểu Bố chớp chớp mắt, hắn thấy một mảnh màu đen kiệt ùa tới, màu đen, tất cả chỉ là màu đen.
Hắn thử cảm giác ở tay chân thì thấy nhẹ nhõm gấp 100 lần bình thường, hắn cảm nhận được, mình là một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng, tự do bay giữa trời.
Sau khi tĩnh lặng một chút, hắn mới nhớ ra mình khi đó chạm vào hình ảnh con Celebi nên mới bị đưa đến đây
‘’ Celebi, ngươi ở đâu? Mau ra? Ta đang ở đâu? Ta có quyền được biết’’
Âm thanh của hắn như bị không gian cho biến mất, tất cả không có gì, màu đen, màu đen như thế giới của hắn vậy.
Những ánh sáng lấp lánh rực rỡ , khi hắn đang ngồi tiếc thương cho số phận của mình , hắn thấy một thứ. Những ánh sáng đó đủ màu sắc , nhẹ nhàng hoà lại vào nhau như một xoắn ốc.
Lữ Tiểu Bố tiến lại, chưa chạm vào nhưng hắn cảm nhận được thứ gì đó rất thuần khiết, cái cảm giác cho hắn như chưa từng nhiễm chút bụi trần, hắn cảm nhận được sự sống đang sôi trào.
Chạm nhẹ, không ngờ hắn có thể chạm được vào chúng. Mát lạnh, những thứ năng lượng nhè nhẹ chảy vào trong linh hồn hắn. Hắn tiến tới những điểm sáng khác, cái nào vẫn vậy, thuần khiếp và tràn ngập sức sống.
Lữ Tiểu Bố hai tay lấp 2 phần năng lượng, nhè nhẹ chạm vào nhau, không ngờ cả hai thứ năng lượng hoà tan vào nhau, không gây ra một tiếng nổ nào.
Thích thú, hắn lấy mỗi màu một ít trộn lẫn vào nhau, những điểm sáng trong tay hắn huyền ảo, đẹp đẽ, thánh khiết như cầu vồng. Nó như một quả cầu pha lê, một viên bảo thạch để người khác ngắm nhìn chứ không thể chạm vào.
‘’ Um, hình như thiếu thiếu gì đó’’ Lữ Tiếu Bố cất tiếng, hắn cảm thấy đang thiếu thiếu thứ gì
‘’ Màu đen, chính là nó’’ Hắn chợt nhớ ra, màu đen, huyền bí, thâm thuý đến tuyệt vời
Hắn trôi nổi trong không gian đi tìm màu đen ấy nhưng hắn không thấy, hắn không cách nào tìm được. Hắn bỏ cuộc, thử thả quả cầu ra khỏi tay mình để xem chúng có tan vỡ ra không thì điều bất ngờ đã đến, cầu năng lượng hắn vo lại không bị vỡ ra mà nó đang hút, nó đang hút không gian nơi hắn đang đứng.
Hoảng sợ, nếu không gian này mất đi thì hắn cũng không còn ở đây nữa, hắn có tiến tới nhưng không được, cảm giác như một thứ gì đó đang cản hắn lại.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, nứt vỡ ra, chúng đang bị quả cầu này hút hết, Lữ Tiểu Bố phát khóc, hắn mới chết xong giờ lại phải chết thêm lần nữa, hắn không cam tâm a.
Khi Lữ Tiểu Bố vui mừng chạm vào quả cầu thì đó cũng là lúc không gian bị sụp đổ hoàn toàn, nơi đây như bị xoá sổ, không còn gì nữa.
----------------------------------------------------------------
Trên một hoang đảo giữa biển là một cậu nhóc chỉ tầm 6 tuổi, quần áo rách rưới, gương mặt lấm lem, trên người chằng chịt vết thương nằm đó.
Mở mắt, đôi mắt nhỏ bé nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt như ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời tạo thành, nó thật đẹp.
‘’ Đây, đây là đâu nữa vậy?’’ Đứa trẻ dụi dụi con mắt, ngáp ngáp hỏi
Và chĩnh xác, đây là nhân vật chính của chúng ta, Lữ Tiểu Bố, hắn ta lại được trọng sinh tới nơi đây.
Đây là một cái hoang đảo giữa biển vì khắp nơi toàn biển, trên đảo là khu rừng cây vì cây ở đây có độ dày đặc và độ bao phủ rất lớn, nhìn từ trên xuống chỉ toàn cây và cây, không thấy rõ một tí đất nào hết.
Lữ Tiểu Bố thả bộ bên ngoài đảo, hắn cần thức ăn và nước uống để có thể sống sót, nếu không hắn sẽ teo khô mất.
-----Nửa ngày trôi qua------
‘’ Ta đói bụng, ta muốn ăn , ta muốn uống, ta không muốn chết’’
Lữ Tiểu Bố thở như heo mới đẻ, hắn thật sự rất mệt, hắn trọng sinh vào thân thể của một đứa trẻ còi cọc rồi giờ còn đi vài tiếng nữa nên thể lực tiêu hoa và phải
‘’ A , là một quả trái cây’’
Khi Lữ Tiểu Bố đang ngồi nghỉ ngơi thì không ngờ phía xa thấy một quả trái cây hình tròn tròn, chỗ màu đỏ, chỗ màu đen, trên đó là những hoa văn như sóng.
Khi đói bụng rồi, cần suy nghĩ nhiều làm gì cơ chứ, chỉ cần biết lấp no bụng là được rồi.
‘’ OẸ’’ Mới nuốt xong miếng đầu tiên, hắn đã phát oẹ, quăng ngay phần còn lại. Hắn không ngờ trên đời có thứ kinh khủng như thế này, chắc xác chuột chết còn thơm hơn.
Khi hắn đang nôn thốc nôn tháo, chửi la om sòm thì một tiếng âm thanh vang lên
‘’ Hoàn thành điều kiện mở : Ăn thứ đọc nhất vô nhị trên đời’’
‘’ Bắt đầu liên kết’
‘’ 10%.’’
‘’50%...’’
‘’ 100 %...’’
‘’ Leng keng,Kết nối hoàn thành, hệ thống mở ra’’
‘’ Chào mừng kí chủ , ta là đa chức năng hệ thống….’’
p/s : Sách mới, cầu đón đọc
Đó là một tên đeo một chiếc kính cận dày cộp , thân hính béo ú, khuôn mặt tàn nhang, nói chung nhìn hắn rất xấu.
Trong phòng hắn cực kì bừa bộn , đồ đạc vứt lung tung khắp nơi, trong đó là những cuốn truyện tranh, những poster hay máy chơi game ngập tràn. Đúng vậy, hắn là một otaku.
Giới thiệu luôn, hắn tên đầy đủ Lữ Tiểu Bố, tuổi 25, không có người thân. Hắn cha mẹ đã mất nhưng đã để lại cho hắn một khoản tiền đủ sống qua ngày. Vì vậy hắn không chịu đi làm, thuê một phòng trọ và suốt ngày xem anime, chơi game và ăn uống ba bữa bằng mì tôm.
Nhưng thực ra hắn vẫn có tiền a, hắn bán nick cho những người khác nên cũng không có chuyện tên là thiếu ăn và thiếu game..
‘’ Chết, ngu này . Dám đọ sức với tiểu bố ta sao . Hoả Quyền..chết.này ha..ha.ha’’ Hắn đang chơi game onepiece , một trong những tựa game hắn thích nhất, hắn đang sử dụng con Ace mang trái ác quỷ lửa để chơi. Vì cày liên tục và đã chơi nên hắn rất mạnh, không phải loại nghiệp dư.
Sau khi mĩ mãn thành công sau trận solo, hắn rút đĩa game đó ra và thay bằng đĩa mới. Đây chính là một trong những đĩa mới nhất: Pokemon Sword anh Shield- một trong những trò mới nhất hiện nay, hắn đã cày lên lv 45 , sở hữu một con huyền thoại là celebi nên hắn chạy trốn rất nhanh.
Xem thông tin Pokemon, hắn phải rà soát tỉ số của Celebi thì bỗng nhiên hắn cảm thấy hình ảnh Celebi trong hình, nó rất đặc biệt.
Hắn thấy Celebi đang phát ra những ánh sáng màu xanh nhạt, đôi mắt như có hồn nhìn chằm chằm vào hắn. Lữ Tiểu Bố bất tri bất giác giơ tay lên, chạm vào hình Celebi.
‘’ Đùng’’ Ngay sau khi hắn chạm vào nó, một tiếng nổ như thả bom phát ra, căn phòng của hắn đã bị hư hại hoàn toàn, mọi thứ trong nhà đã bị nổ sạch, không còn một thứ gì còn sót lại. Nó như xoá sạch dấu vết của một con người từng sống ở đây.
……………………………………………………………………………………………………
‘’ Um.. ta…ta đã chết rồi sao ?’’ Lữ Tiểu Bố chớp chớp mắt, hắn thấy một mảnh màu đen kiệt ùa tới, màu đen, tất cả chỉ là màu đen.
Hắn thử cảm giác ở tay chân thì thấy nhẹ nhõm gấp 100 lần bình thường, hắn cảm nhận được, mình là một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng, tự do bay giữa trời.
Sau khi tĩnh lặng một chút, hắn mới nhớ ra mình khi đó chạm vào hình ảnh con Celebi nên mới bị đưa đến đây
‘’ Celebi, ngươi ở đâu? Mau ra? Ta đang ở đâu? Ta có quyền được biết’’
Âm thanh của hắn như bị không gian cho biến mất, tất cả không có gì, màu đen, màu đen như thế giới của hắn vậy.
Những ánh sáng lấp lánh rực rỡ , khi hắn đang ngồi tiếc thương cho số phận của mình , hắn thấy một thứ. Những ánh sáng đó đủ màu sắc , nhẹ nhàng hoà lại vào nhau như một xoắn ốc.
Lữ Tiểu Bố tiến lại, chưa chạm vào nhưng hắn cảm nhận được thứ gì đó rất thuần khiết, cái cảm giác cho hắn như chưa từng nhiễm chút bụi trần, hắn cảm nhận được sự sống đang sôi trào.
Chạm nhẹ, không ngờ hắn có thể chạm được vào chúng. Mát lạnh, những thứ năng lượng nhè nhẹ chảy vào trong linh hồn hắn. Hắn tiến tới những điểm sáng khác, cái nào vẫn vậy, thuần khiếp và tràn ngập sức sống.
Lữ Tiểu Bố hai tay lấp 2 phần năng lượng, nhè nhẹ chạm vào nhau, không ngờ cả hai thứ năng lượng hoà tan vào nhau, không gây ra một tiếng nổ nào.
Thích thú, hắn lấy mỗi màu một ít trộn lẫn vào nhau, những điểm sáng trong tay hắn huyền ảo, đẹp đẽ, thánh khiết như cầu vồng. Nó như một quả cầu pha lê, một viên bảo thạch để người khác ngắm nhìn chứ không thể chạm vào.
‘’ Um, hình như thiếu thiếu gì đó’’ Lữ Tiếu Bố cất tiếng, hắn cảm thấy đang thiếu thiếu thứ gì
‘’ Màu đen, chính là nó’’ Hắn chợt nhớ ra, màu đen, huyền bí, thâm thuý đến tuyệt vời
Hắn trôi nổi trong không gian đi tìm màu đen ấy nhưng hắn không thấy, hắn không cách nào tìm được. Hắn bỏ cuộc, thử thả quả cầu ra khỏi tay mình để xem chúng có tan vỡ ra không thì điều bất ngờ đã đến, cầu năng lượng hắn vo lại không bị vỡ ra mà nó đang hút, nó đang hút không gian nơi hắn đang đứng.
Hoảng sợ, nếu không gian này mất đi thì hắn cũng không còn ở đây nữa, hắn có tiến tới nhưng không được, cảm giác như một thứ gì đó đang cản hắn lại.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, nứt vỡ ra, chúng đang bị quả cầu này hút hết, Lữ Tiểu Bố phát khóc, hắn mới chết xong giờ lại phải chết thêm lần nữa, hắn không cam tâm a.
Khi Lữ Tiểu Bố vui mừng chạm vào quả cầu thì đó cũng là lúc không gian bị sụp đổ hoàn toàn, nơi đây như bị xoá sổ, không còn gì nữa.
----------------------------------------------------------------
Trên một hoang đảo giữa biển là một cậu nhóc chỉ tầm 6 tuổi, quần áo rách rưới, gương mặt lấm lem, trên người chằng chịt vết thương nằm đó.
Mở mắt, đôi mắt nhỏ bé nhẹ nhàng mở ra, đôi mắt như ngàn vì sao tinh tú trên bầu trời tạo thành, nó thật đẹp.
‘’ Đây, đây là đâu nữa vậy?’’ Đứa trẻ dụi dụi con mắt, ngáp ngáp hỏi
Và chĩnh xác, đây là nhân vật chính của chúng ta, Lữ Tiểu Bố, hắn ta lại được trọng sinh tới nơi đây.
Đây là một cái hoang đảo giữa biển vì khắp nơi toàn biển, trên đảo là khu rừng cây vì cây ở đây có độ dày đặc và độ bao phủ rất lớn, nhìn từ trên xuống chỉ toàn cây và cây, không thấy rõ một tí đất nào hết.
Lữ Tiểu Bố thả bộ bên ngoài đảo, hắn cần thức ăn và nước uống để có thể sống sót, nếu không hắn sẽ teo khô mất.
-----Nửa ngày trôi qua------
‘’ Ta đói bụng, ta muốn ăn , ta muốn uống, ta không muốn chết’’
Lữ Tiểu Bố thở như heo mới đẻ, hắn thật sự rất mệt, hắn trọng sinh vào thân thể của một đứa trẻ còi cọc rồi giờ còn đi vài tiếng nữa nên thể lực tiêu hoa và phải
‘’ A , là một quả trái cây’’
Khi Lữ Tiểu Bố đang ngồi nghỉ ngơi thì không ngờ phía xa thấy một quả trái cây hình tròn tròn, chỗ màu đỏ, chỗ màu đen, trên đó là những hoa văn như sóng.
Khi đói bụng rồi, cần suy nghĩ nhiều làm gì cơ chứ, chỉ cần biết lấp no bụng là được rồi.
‘’ OẸ’’ Mới nuốt xong miếng đầu tiên, hắn đã phát oẹ, quăng ngay phần còn lại. Hắn không ngờ trên đời có thứ kinh khủng như thế này, chắc xác chuột chết còn thơm hơn.
Khi hắn đang nôn thốc nôn tháo, chửi la om sòm thì một tiếng âm thanh vang lên
‘’ Hoàn thành điều kiện mở : Ăn thứ đọc nhất vô nhị trên đời’’
‘’ Bắt đầu liên kết’
‘’ 10%.’’
‘’50%...’’
‘’ 100 %...’’
‘’ Leng keng,Kết nối hoàn thành, hệ thống mở ra’’
‘’ Chào mừng kí chủ , ta là đa chức năng hệ thống….’’
p/s : Sách mới, cầu đón đọc