12 Nữ Thần
Chương 328 : Đế Vương Bách Tộc
Ngày đăng: 23:53 19/02/21
Chương 328: Đế Vương Bách Tộc
Tác giả: Slaydark
Quanh người Dương lúc này được phủ một bộ trang phục trắng mang phong cách Âu Lạc cổ, trên tay hắn hiện ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm có lớp ngoài như thủy tinh màu đỏ máu, bên trong là một màu đen u tối.
Trong trạng thái mới, nhận được thần lực của Lạc Long Quân, Dương thầm cảm nhận cảm giác khác lạ, cùng là thần lực, nhưng khi Dương được Long Mẫu Thần Long ban cho là một cảm giác khác, khi hắn mượn thần lực của các Nữ Thần là một cảm giác khác, khi hắn dùng Thiên Địa Hữu Tình là một cảm giác khác, lúc này đây lại là một cảm giác khác nữa, điều này khiến Dương nhận ra rằng thần lực không đơn giản chỉ là mạnh mẽ hơn linh lực mà còn có rất nhiều điều sâu thâm.
Đối với trạng thái hiện tại, Dương có thể cảm thấy cơ thể mình giống như bị thần lực của Lạc Long Quân điều khiển.
"Đừng nghĩ nhiều!" Chợt một giọng nói vang lên trong đầu Dương, Dương liền biết đây là lời nói của Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân tiếp tục nói: "Ta chỉ có thể lưu lại một chút ý thức vào Thiên Địa Thần Trận phiên bản không hoàn chỉnh này. Cho nên ta không có nhiều thời gian để giải đáp thắc mắc cho ngươi."
"Nhưng phải nhớ kỹ, nếu ngươi không sử dụng được quả tim kia thì phải tiêu diệt quả tim bằng mọi giá. Nhưng để làm điều đó, ít nhất ngươi phải trở thành..."
Khi Lạc Long Quân đang nói, Vô Thiên Trục Nhật điên cuồng lao đến, bước chân của hắn khiến mặt đất rung chuyển, tiếng gào của hắn khiến không khí cuộn cuồng.
Để đáp lại, Lạc Long Quân trong cơ thể Dương giơ tay ra, một hư ảnh bạch long hùng vĩ gầm lên và lao ra đối đầu với cú đấm của Trục Nhật.
Hư ảnh bạch long này trông chân thực hơn rất nhiều so với hư ảnh mô phỏng của Sắc Mệnh Long Ảnh, đồng thời bạch long cũng tỏa ra khí thế uy nghiêm của long tộc chân chính mà Sắc Mệnh Long Ảnh không thể nào sao chép được.
ẦM!
Cú đấm của Trục Nhật đấm vào bạch long, một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất xung quanh lõm xuống và nứt ra, những vết nứt lan rộng dài hàng trăm mét, không khí tản ra như sóng thần khiến mọi thứ nghiêng ngã, nhiều người không kịp phòng ngự bị cuốn phăng đi như lá rụng giữa cuồng phong.
"Một cú đấm đơn giản lại tạo ra một vụ nổ khủng khiếp, đây là đẳng cấp của Thần!"
Có người sợ hãi nói rồi quỳ xuống vái lạy. Thần là tồn tại mà người người tôn thờ, người người kính sợ.
Lạc Long Quân trong cơ thể Dương vẫn bình thản, với thanh kiếm hai màu đỏ đen trên tay, hắn vừa lặp lại câu nói vừa vung kiếm chém một đường vào hư không.
"Nhưng để làm điều đó, ít nhất ngươi phải trở thành..."
"Đế Vương Bách Tộc!"
Khi Lạc Long Quân dứt câu, từ nơi thanh kiếm chém qua, một vết nứt hiện ra giữa không trung, rồi nhiều bóng người đồng loạt xuất hiện, mỗi người đều tỏa ra một khí thế khiến cho Dương có cảm giác tôn sùng và sợ hãi, vậy mà đa số nhân vật hùng mạnh không gì sánh được này lại đồng loạt cúi chào Dương một cách trịnh trọng và thành kính.
Nhìn những người vừa mới xuất hiện quanh Dương, những kẻ đang chứng kiến cũng không khỏi nổi lên cảm giác tôn sùng, nhiều người thậm chí quỳ sụp xuống vái lạy.
Đoạn Tuyệt nhìn thấy ba người đàn ông lực lưỡng, trong đó có một người mất một tay một chân, liền nheo mắt lại thầm thì: "Thần Tản Viên, thần Cao Sơn, thần Quý Minh."
Là đệ tử của Thủy Tinh, Đoạn Tuyệt đương nhiên biết về Sơn Tinh, hay Tản Viên thượng thần, cùng hai người anh em là Cao Sơn và Quý Minh, ba vị thần của dãy núi Ba Vì.
Trịnh Thiên Minh cũng nhìn người đàn ông mất tay chân, sau đó hắn nhìn qua một người khác trông anh tuấn siêu phàm. Cả thần Tản Viên và người đàn ông anh tuấn này đều có ân oán với sư phụ Cao Biền của hắn.
"Long Đỗ!" Long Ngạo cũng nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, theo Long Ngạo biết thì thần Long Đỗ là thầy của Long Ẩn.
Mà bên cạnh Long Ngạo, Long Thư Hồn cùng Long Thanh Bồn cùng quỳ xuống hành lễ trước một người phụ nữ xinh đẹp phúc hậu vừa xuất hiện, nàng là Long Mẫu Thần Long.
Long Mẫu Thần Long từng nhìn thấy hình ảnh con trai mình trong Dương, giờ đây, nàng biết một phần của con trai mình đang ở trong Dương, nên ánh mắt nàng nhìn Dương càng thêm ấm áp, tràn ngập thương yêu.
Nhìn thấy ánh mắt của Long Mẫu nhìn Dương, Sùng Hạo không khỏi chậc lưỡi quạu quọ. Hắn không so đo chuyện Long Mẫu quý Dương hơn thằng cháu nội là hắn hay không, mà hắn tức chuyện người ta đang xem thằng Dương như cha hắn.
Thần Kim Quy cũng góp mặt, ánh mắt lão nhìn Dương rưng rưng tựa như đang nhớ về những tháng ngày khó khăn nhưng vui vẻ của nghìn năm quá khứ.
Bản thân Dương nhìn sang từng người, hắn có thể cảm nhận được sự xúc động trong Lạc Long Quân, hắn biết ngài muốn nói nhiều điều với họ, nhưng thời gian không cho phép...
Cuộc gặp xúc động chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, lúc này thì Trục Nhật lần nữa lao đến sau khi bị vụ nổ đẩy văng đi.
"Nhớ kĩ khoảnh khắc này..." Lạc Long Quân chợt nói với Dương, vừa nói vừa bình thản bước tới.
Trục Nhật đang lao đến với tốc độ nhanh như cái chớp mắt, còn Lạc Long Quân lại bình thản giơ kiếm lên nhẹ nhàng.
Vậy mà, động tác giơ kiếm như lơ đễnh, như vô tình đó lại khiến thanh kiếm cắm phập vào ngực trái của Trục Nhật, đâm xuyên qua quả tim của hắn.
Vô Tình!
Đó là tên của chiêu kiếm, tựa như vô tình giơ kiếm lên, tựa như đối thủ ngu ngốc tự lao đầu vào, nhưng ẩn sau chiêu kiếm này là một chuỗi tính toán cực kỳ phức tạp để có thể giơ kiếm vào đúng vị trí và đúng thời khắc mà đối thủ lao vào không còn cách nào tránh né.
Nhưng có một vấn đề, là Dương đâu có muốn giết Trục Nhật!
"Yên tâm, với trái tim kia trong ngực, hiện giờ trong đất nước này không ai có thể giết được hắn." Lạc Long Quân nói.
"Điều chúng ta có thể làm bây giờ là kềm hãm sự phát triển của hắn, chờ một người đủ mạnh để có thể phá hủy quả tim."
"Là Đế Vương Bách Tộc? Nhưng làm cách nào..." Dương thầm hỏi.
Lạc Long Quân dường như không còn thời gian, sự kiểm soát của ngài trên cơ thể Dương mất dần, ngài vội nói những lời cuối cùng: "Để trở thành Đế Vương Bách Tộc, ngươi phải đi qua đệ nhất tuyệt địa. Sẽ có rất nhiều thiên tài và thậm chí là thần linh ngã xuống trên con đường ngươi đi... con đường đế vương!"
"Đệ nhất tuyệt địa: Con Đường Đế Vương!" Một cảm giác rùng mình khó tả lan khắp cơ thể Dương, hóa ra, tuyệt địa khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất không phải là một nơi cụ thể nào, mà chính là con đường mà người mạnh nhất đi qua, là quá trình người mạnh nhất trưởng thành. Để lại bao nhiêu mất mát, đạp lên bao nhiêu khó khăn, bước qua bao nhiêu kẻ thù.
Trong khi Lạc Long Quân dần biến mất khỏi cơ thể Dương, hắn cũng ngã xuống.
Trước khi rơi vào mê man, Dương nhìn thấy các vị thần đồng loạt vây quanh hắn và Trục Nhật, họ đang cùng nhau tạo nên một trận pháp hay gì đó rất mạnh mẽ để trấn áp Trục Nhật, sau đó một sinh vật xuất hiện, là một người phụ nữ với những chiếc cánh đỏ rực trên lưng, nàng toát ra nét đẹp tựa như mẫu nghi thiên hạ, đẹp đến tuyệt trần nhưng không khiến người ta si mê mà chỉ có lòng tôn thờ kính trọng chân thành.
Là Âu Cơ, nhìn Dương rơi vào hôn mê, người biết mình đã đến đúng vào lúc ý thức của Lạc Long Quân hoàn toàn biến mất. Người tiếc nuối nhưng không thể làm khác, vì mỗi giây mỗi khắc người rời khỏi biển Đông cũng có thể khiến cả đất nước rơi vào nguy hiểm khôn lường.
Với sự trợ giúp của các vị thần, Âu Cơ liền tạo ra một phong ấn trên người Trục Nhật trong khi Dương đã hoàn toàn lâm vào hôn mê...
Vài ngày sau.
Những người sống sót đang tập trung ở lối ra khỏi Địa Tâm Cảnh, nơi này đang dần mở ra, tiễn đưa những kẻ mạo hiểm trở về sau một chặng đường nhiều hiểm nguy cùng cảm xúc.
Dương đang đứng trong vòng vây của những người hâm mộ cuồng nhiệt, tay hắn ôm vào làn eo mảnh mai của Ẩn Đoan Trang, còn nàng thì tựa vào người hắn, hương thơm lan tỏa.
Sau chiến tích vang dội, Võ Phi Dương trở thành vị anh hùng trong lòng nhiều người, thậm chí có một tổ chức tên là Bầu Trời được lập nên cho những người hâm mộ Dương, họ gọi Dương cái biệt danh thân thương là Sếp. Đồng thời, Dương cũng chiếm luôn trái tim của mỹ nhân thiên tài Ẩn gia từ tay Thập Tiễn Tiêu Hồn, Ẩn Đoan Trang.
Cổng mở, không còn ánh sáng màu đỏ tía đặc trưng, chỉ có ánh sáng nhân tạo cùng không khí u ám của Thế Giới Ngầm lan xuống.
Dàn hâm mộ cuồng nhiệt xếp thành hàng để mở đường cho Dương, hắn cười tươi với từng người rồi dang tay bế Ẩn Đoan Trang nhảy vào cánh cổng.
Sau khi Dương và hội Bầu Trời rời đi, những người khác bao gồm cả các thiên tài Hùng Vương Bảng cũng rời khỏi.
Cùng lúc đó, ở một vị trí khá xa...
Một người toàn thân đẫm máu, mình đầy vết thương đang bò từng chút một về phía cột sáng ở cuối chân trời.
"Không... Chờ ta..." Hắn cố gọi, cố hy vọng rằng cột sáng sẽ vẫn ở đó chờ hắn...
Hắn cứ bò, cứ bò, để lại vệt máu trên đất...
Cột sáng phương xa nhỏ dần, nhỏ dần.
"Chờ ta... Ta phải ra khỏi đây... Chờ ta..."
Nào có ai nghe hắn, cột sáng nhỏ dần rồi khép lại, Địa Tâm Cảnh vài trăm năm mở ra một lần chính thức đóng lại.
Hắn vẫn bò, vẫn bò...
Vài trăm năm...
Hắn không thể chờ...
Hắn mệt, hắn đói, hắn lạnh, hắn đau nhức...
Hắn ước gì được ngủ, có một tấm chăn ấm, có một tấm nệm êm, có một người ân cần chăm sóc...
Hắn nhớ đến mẹ...
Nhớ Như Lệ, Như Mộng...
Nhớ Như Nguyệt, Diễm My...
Nhớ Hồng Ảnh, Dạ Vũ, Bích Diệp và nhiều người nữa...
Rồi hắn ngủ thiếp đi trên mặt đất lạnh tanh...
Tác giả: Slaydark
Quanh người Dương lúc này được phủ một bộ trang phục trắng mang phong cách Âu Lạc cổ, trên tay hắn hiện ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm có lớp ngoài như thủy tinh màu đỏ máu, bên trong là một màu đen u tối.
Trong trạng thái mới, nhận được thần lực của Lạc Long Quân, Dương thầm cảm nhận cảm giác khác lạ, cùng là thần lực, nhưng khi Dương được Long Mẫu Thần Long ban cho là một cảm giác khác, khi hắn mượn thần lực của các Nữ Thần là một cảm giác khác, khi hắn dùng Thiên Địa Hữu Tình là một cảm giác khác, lúc này đây lại là một cảm giác khác nữa, điều này khiến Dương nhận ra rằng thần lực không đơn giản chỉ là mạnh mẽ hơn linh lực mà còn có rất nhiều điều sâu thâm.
Đối với trạng thái hiện tại, Dương có thể cảm thấy cơ thể mình giống như bị thần lực của Lạc Long Quân điều khiển.
"Đừng nghĩ nhiều!" Chợt một giọng nói vang lên trong đầu Dương, Dương liền biết đây là lời nói của Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân tiếp tục nói: "Ta chỉ có thể lưu lại một chút ý thức vào Thiên Địa Thần Trận phiên bản không hoàn chỉnh này. Cho nên ta không có nhiều thời gian để giải đáp thắc mắc cho ngươi."
"Nhưng phải nhớ kỹ, nếu ngươi không sử dụng được quả tim kia thì phải tiêu diệt quả tim bằng mọi giá. Nhưng để làm điều đó, ít nhất ngươi phải trở thành..."
Khi Lạc Long Quân đang nói, Vô Thiên Trục Nhật điên cuồng lao đến, bước chân của hắn khiến mặt đất rung chuyển, tiếng gào của hắn khiến không khí cuộn cuồng.
Để đáp lại, Lạc Long Quân trong cơ thể Dương giơ tay ra, một hư ảnh bạch long hùng vĩ gầm lên và lao ra đối đầu với cú đấm của Trục Nhật.
Hư ảnh bạch long này trông chân thực hơn rất nhiều so với hư ảnh mô phỏng của Sắc Mệnh Long Ảnh, đồng thời bạch long cũng tỏa ra khí thế uy nghiêm của long tộc chân chính mà Sắc Mệnh Long Ảnh không thể nào sao chép được.
ẦM!
Cú đấm của Trục Nhật đấm vào bạch long, một tiếng nổ rung trời vang lên, mặt đất xung quanh lõm xuống và nứt ra, những vết nứt lan rộng dài hàng trăm mét, không khí tản ra như sóng thần khiến mọi thứ nghiêng ngã, nhiều người không kịp phòng ngự bị cuốn phăng đi như lá rụng giữa cuồng phong.
"Một cú đấm đơn giản lại tạo ra một vụ nổ khủng khiếp, đây là đẳng cấp của Thần!"
Có người sợ hãi nói rồi quỳ xuống vái lạy. Thần là tồn tại mà người người tôn thờ, người người kính sợ.
Lạc Long Quân trong cơ thể Dương vẫn bình thản, với thanh kiếm hai màu đỏ đen trên tay, hắn vừa lặp lại câu nói vừa vung kiếm chém một đường vào hư không.
"Nhưng để làm điều đó, ít nhất ngươi phải trở thành..."
"Đế Vương Bách Tộc!"
Khi Lạc Long Quân dứt câu, từ nơi thanh kiếm chém qua, một vết nứt hiện ra giữa không trung, rồi nhiều bóng người đồng loạt xuất hiện, mỗi người đều tỏa ra một khí thế khiến cho Dương có cảm giác tôn sùng và sợ hãi, vậy mà đa số nhân vật hùng mạnh không gì sánh được này lại đồng loạt cúi chào Dương một cách trịnh trọng và thành kính.
Nhìn những người vừa mới xuất hiện quanh Dương, những kẻ đang chứng kiến cũng không khỏi nổi lên cảm giác tôn sùng, nhiều người thậm chí quỳ sụp xuống vái lạy.
Đoạn Tuyệt nhìn thấy ba người đàn ông lực lưỡng, trong đó có một người mất một tay một chân, liền nheo mắt lại thầm thì: "Thần Tản Viên, thần Cao Sơn, thần Quý Minh."
Là đệ tử của Thủy Tinh, Đoạn Tuyệt đương nhiên biết về Sơn Tinh, hay Tản Viên thượng thần, cùng hai người anh em là Cao Sơn và Quý Minh, ba vị thần của dãy núi Ba Vì.
Trịnh Thiên Minh cũng nhìn người đàn ông mất tay chân, sau đó hắn nhìn qua một người khác trông anh tuấn siêu phàm. Cả thần Tản Viên và người đàn ông anh tuấn này đều có ân oán với sư phụ Cao Biền của hắn.
"Long Đỗ!" Long Ngạo cũng nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, theo Long Ngạo biết thì thần Long Đỗ là thầy của Long Ẩn.
Mà bên cạnh Long Ngạo, Long Thư Hồn cùng Long Thanh Bồn cùng quỳ xuống hành lễ trước một người phụ nữ xinh đẹp phúc hậu vừa xuất hiện, nàng là Long Mẫu Thần Long.
Long Mẫu Thần Long từng nhìn thấy hình ảnh con trai mình trong Dương, giờ đây, nàng biết một phần của con trai mình đang ở trong Dương, nên ánh mắt nàng nhìn Dương càng thêm ấm áp, tràn ngập thương yêu.
Nhìn thấy ánh mắt của Long Mẫu nhìn Dương, Sùng Hạo không khỏi chậc lưỡi quạu quọ. Hắn không so đo chuyện Long Mẫu quý Dương hơn thằng cháu nội là hắn hay không, mà hắn tức chuyện người ta đang xem thằng Dương như cha hắn.
Thần Kim Quy cũng góp mặt, ánh mắt lão nhìn Dương rưng rưng tựa như đang nhớ về những tháng ngày khó khăn nhưng vui vẻ của nghìn năm quá khứ.
Bản thân Dương nhìn sang từng người, hắn có thể cảm nhận được sự xúc động trong Lạc Long Quân, hắn biết ngài muốn nói nhiều điều với họ, nhưng thời gian không cho phép...
Cuộc gặp xúc động chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, lúc này thì Trục Nhật lần nữa lao đến sau khi bị vụ nổ đẩy văng đi.
"Nhớ kĩ khoảnh khắc này..." Lạc Long Quân chợt nói với Dương, vừa nói vừa bình thản bước tới.
Trục Nhật đang lao đến với tốc độ nhanh như cái chớp mắt, còn Lạc Long Quân lại bình thản giơ kiếm lên nhẹ nhàng.
Vậy mà, động tác giơ kiếm như lơ đễnh, như vô tình đó lại khiến thanh kiếm cắm phập vào ngực trái của Trục Nhật, đâm xuyên qua quả tim của hắn.
Vô Tình!
Đó là tên của chiêu kiếm, tựa như vô tình giơ kiếm lên, tựa như đối thủ ngu ngốc tự lao đầu vào, nhưng ẩn sau chiêu kiếm này là một chuỗi tính toán cực kỳ phức tạp để có thể giơ kiếm vào đúng vị trí và đúng thời khắc mà đối thủ lao vào không còn cách nào tránh né.
Nhưng có một vấn đề, là Dương đâu có muốn giết Trục Nhật!
"Yên tâm, với trái tim kia trong ngực, hiện giờ trong đất nước này không ai có thể giết được hắn." Lạc Long Quân nói.
"Điều chúng ta có thể làm bây giờ là kềm hãm sự phát triển của hắn, chờ một người đủ mạnh để có thể phá hủy quả tim."
"Là Đế Vương Bách Tộc? Nhưng làm cách nào..." Dương thầm hỏi.
Lạc Long Quân dường như không còn thời gian, sự kiểm soát của ngài trên cơ thể Dương mất dần, ngài vội nói những lời cuối cùng: "Để trở thành Đế Vương Bách Tộc, ngươi phải đi qua đệ nhất tuyệt địa. Sẽ có rất nhiều thiên tài và thậm chí là thần linh ngã xuống trên con đường ngươi đi... con đường đế vương!"
"Đệ nhất tuyệt địa: Con Đường Đế Vương!" Một cảm giác rùng mình khó tả lan khắp cơ thể Dương, hóa ra, tuyệt địa khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất không phải là một nơi cụ thể nào, mà chính là con đường mà người mạnh nhất đi qua, là quá trình người mạnh nhất trưởng thành. Để lại bao nhiêu mất mát, đạp lên bao nhiêu khó khăn, bước qua bao nhiêu kẻ thù.
Trong khi Lạc Long Quân dần biến mất khỏi cơ thể Dương, hắn cũng ngã xuống.
Trước khi rơi vào mê man, Dương nhìn thấy các vị thần đồng loạt vây quanh hắn và Trục Nhật, họ đang cùng nhau tạo nên một trận pháp hay gì đó rất mạnh mẽ để trấn áp Trục Nhật, sau đó một sinh vật xuất hiện, là một người phụ nữ với những chiếc cánh đỏ rực trên lưng, nàng toát ra nét đẹp tựa như mẫu nghi thiên hạ, đẹp đến tuyệt trần nhưng không khiến người ta si mê mà chỉ có lòng tôn thờ kính trọng chân thành.
Là Âu Cơ, nhìn Dương rơi vào hôn mê, người biết mình đã đến đúng vào lúc ý thức của Lạc Long Quân hoàn toàn biến mất. Người tiếc nuối nhưng không thể làm khác, vì mỗi giây mỗi khắc người rời khỏi biển Đông cũng có thể khiến cả đất nước rơi vào nguy hiểm khôn lường.
Với sự trợ giúp của các vị thần, Âu Cơ liền tạo ra một phong ấn trên người Trục Nhật trong khi Dương đã hoàn toàn lâm vào hôn mê...
Vài ngày sau.
Những người sống sót đang tập trung ở lối ra khỏi Địa Tâm Cảnh, nơi này đang dần mở ra, tiễn đưa những kẻ mạo hiểm trở về sau một chặng đường nhiều hiểm nguy cùng cảm xúc.
Dương đang đứng trong vòng vây của những người hâm mộ cuồng nhiệt, tay hắn ôm vào làn eo mảnh mai của Ẩn Đoan Trang, còn nàng thì tựa vào người hắn, hương thơm lan tỏa.
Sau chiến tích vang dội, Võ Phi Dương trở thành vị anh hùng trong lòng nhiều người, thậm chí có một tổ chức tên là Bầu Trời được lập nên cho những người hâm mộ Dương, họ gọi Dương cái biệt danh thân thương là Sếp. Đồng thời, Dương cũng chiếm luôn trái tim của mỹ nhân thiên tài Ẩn gia từ tay Thập Tiễn Tiêu Hồn, Ẩn Đoan Trang.
Cổng mở, không còn ánh sáng màu đỏ tía đặc trưng, chỉ có ánh sáng nhân tạo cùng không khí u ám của Thế Giới Ngầm lan xuống.
Dàn hâm mộ cuồng nhiệt xếp thành hàng để mở đường cho Dương, hắn cười tươi với từng người rồi dang tay bế Ẩn Đoan Trang nhảy vào cánh cổng.
Sau khi Dương và hội Bầu Trời rời đi, những người khác bao gồm cả các thiên tài Hùng Vương Bảng cũng rời khỏi.
Cùng lúc đó, ở một vị trí khá xa...
Một người toàn thân đẫm máu, mình đầy vết thương đang bò từng chút một về phía cột sáng ở cuối chân trời.
"Không... Chờ ta..." Hắn cố gọi, cố hy vọng rằng cột sáng sẽ vẫn ở đó chờ hắn...
Hắn cứ bò, cứ bò, để lại vệt máu trên đất...
Cột sáng phương xa nhỏ dần, nhỏ dần.
"Chờ ta... Ta phải ra khỏi đây... Chờ ta..."
Nào có ai nghe hắn, cột sáng nhỏ dần rồi khép lại, Địa Tâm Cảnh vài trăm năm mở ra một lần chính thức đóng lại.
Hắn vẫn bò, vẫn bò...
Vài trăm năm...
Hắn không thể chờ...
Hắn mệt, hắn đói, hắn lạnh, hắn đau nhức...
Hắn ước gì được ngủ, có một tấm chăn ấm, có một tấm nệm êm, có một người ân cần chăm sóc...
Hắn nhớ đến mẹ...
Nhớ Như Lệ, Như Mộng...
Nhớ Như Nguyệt, Diễm My...
Nhớ Hồng Ảnh, Dạ Vũ, Bích Diệp và nhiều người nữa...
Rồi hắn ngủ thiếp đi trên mặt đất lạnh tanh...