1930

Chương 11 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Tôn Tử Hoa ngập ngừng một chút mới nói tiếp: “Còn… chưa rõ.” Hắn ta ngừng lần nữa, rồi lại nói: “Trên Bến Thượng Hải, kẻ dám đầu cơ trong địa bàn Hồng Bang không được mấy ai.”



Suy nghĩ của Cao Kính thay đổi nhanh như cắt, nghĩ thầm lẽ nào là Đỗ Nguyệt Sanh? Nhưng trong lòng cậu ta có rối ren ra sao, bền ngoài vẫn im lìm bất động, chỉ phân phó Tôn Tử Hoa điều tra cho rõ.



Nhưng sự việc không dừng lại ở đó.



Đêm khuya cùng ngày, bến thuyền của Hồng Bang bốc cháy, toàn bộ đội thuyền của Hồng Bang gần như bị thiêu trụi. Bộ mặt Cao Kính dúm dó. Lần trước cậu ta sai người đốt đội thuyền vận chuyển súng của Phạm Văn Cổ cùng lắm chỉ làm mất một phần ba số thuyền của Hồng Bang. Nhưng còn lần này, bọn người kia đã đốt gần như hết sạch toàn bộ đội thuyền.



Năm ca trực đêm do Tôn Tử Hoa quản lý. Chuyện xảy ra, trách nhiệm hắn ta phải gánh rất nặng, đến thở mạnh cũng không dám thở. Cao Kính nhìn lửa bốc cao hừng hực, trong lòng rối bời. Cậu ta rõ có hoài bão, chỉ là không ngờ đâu vừa mới tiếp quản Hồng Bang đã phải đối mặt với biến cố lớn như vậy. Khốn nạn nhất là còn chưa biết đối thủ là ai. Kẻ đó chỉ việc đánh chìm một con thuyền chở đầy dầu, sau đó vứt một muội lửa lên mặt sông ngập váng, vậy là có thể thiêu toàn bộ thuyền trong phạm vi một dặm vuông cháy gần như sạch sẽ.



“Thiếu gia, chúng ta đã thỏa thuận với Đại thương nghiệp đoàn của Pháp dùng bảy mươi chiếc thuyền để chở bông vải. Bây giờ hết thuyền rồi, phải làm sao đây?” Tôn Tử Hoa siết hai tay vẹo vọ: “Chúng ta đã nhận tiền đặt cọc rồi. Người Pháp là những kẻ khó thương lượng nhất… Lúc này bọn họ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của mới là lạ.”



Cao Kính nhìn tàn lửa còn đang lan tràn khắp mặt sông, đút tay vào túi quần cười lạnh, rồi nhạt giọng nói: “Đại thương nghiệp đoàn có thuyền riêng của họ, sao còn mướn chúng ta vận chuyển bảy mươi thuyền bông vải?”



“Đây là đơn hàng một mình Tiểu Cửu ký, đầu voi đuôi chuột ra sao e rằng chỉ có hắn ta mới biết.”



Cao Kính đanh mắt lại, nghiến răng mà cười: “Người ta đều nói Hồng Bang Cửu Ca đi một nước cờ đều có ba chiêu phòng bị, tôi còn khù khờ đi hỏi hắn ta thì rơi vào mấy chiêu bài của hắn lúc nào không hay đó.”



Cao Tiến đỡ Phạm Văn Cổ ngồi dậy. Hắn ta thấy anh ho khan không dứt bèn rót một cốc nước cho anh. “Cửu ca, đội thuyền của chúng ta bị đốt sạch rồi.”



Phạm Văn Cổ chi cười: “Tôi không còn làm đương gia của Hồng Bang rồi, anh cứ gọi Tiểu Cửu như trước là được.”



Cao Tiến chỉ nhẹ giọng bảo: “Gọi lâu cũng quen rồi, không cần phải sửa.” Hắn ta thấy Phạm Văn Cổ cầm lấy cốc nước ngẩn người, thì đến bên cạnh anh lặng lẽ ngồi xuống.



Thấy anh thủy chung tịnh không nói gì, hắn tiếp tục: “Cửu ca, nếu Hồng Bang không có thuyền để chở bông vải, khác nào phải bồi thường một số tiền rất lớn cho người khác?”



Phạm Văn Cổ nghe hắn nói xong cũng không đáp lại, chỉ đặt cốc nước xuống lim dim ngủ.



Cao Kiến thấy anh ngủ say rồi, vừa định quay bước bỏ ra ngoài, lại thấy Cao Kính thản nhiên đẩy cửa vào trong.



“Ra ngoài!” Cậu ta vừa nói vừa bước đến Phạm Văn Cổ đang nằm trên giường.



Cao Tiến cuống cuồng cản cậu ta, vội vã nói to: “Thiếu gia, thiếu gia, cậu không thể lại…”
Thôi đại loại ta vẫn biết là Kính đã bị Cửu phỗng tay trên rồi ;_;



Yêu nhau mà thế đấy ;_;



2. Diêu Bội Tư



Về trang phục và trang điểm có lẽ là vầy.



Mình cũng thích nét mặt nàng hao hao như vầy:



Nhưng thích nhất là thế này:



Hào nhoáng và đơn độc…



3. Thế gia Thượng Hải



Thôi mình sẽ nghĩ đây chính là Cao Phủ Cẩm đi…



Vì sao em lại rơi lệ vì anh



Từng giọt, từng giọt, đều vì yêu, vì yêu



Em ở thâm khuê, mòn mỏi ngóng chờ



Anh đừng quên tình em sâu như biển



Từng giọt, từng giọt, đều vì yêu, vì yêu



“Sau đó, đã không còn sau đó nữa.”



Triệt Dạ Lưu Hương