1930

Chương 5 :

Ngày đăng: 16:43 19/04/20


Trần Hướng Đông đẩy cửa phòng cao Kính ra, thấy cậu ta đang nghiêm cẩn cầm bút lông mà viết chữ. Gã phì cười: “Đang chơi trò quốc túy?”



Cao Kính chỉ nhạt giọng, “Phạm Cửu rất thích viết chữ, dù cho hắn ta đang vui mừng hay giận dữ, hành động duy nhất của hắn ta chính là cầm bút lên viết lấy vài chữ… Tôi vẫn luôn muốn biết, thế giới kiểu ấy nó như thế nào.”



Trần Hướng Đông nhấc ấm lên, tự rót cho gã một chung trà, “Thế giới của Phạm Cửu cậu từ từ mà đoán, bây giờ thì cho tôi một thời điểm cập bến của số hàng hóa kia được không?”



Cao Kính chỉ một ngón tay vào một viên sáp hoàn[4] trước mặt, Trần Hướng đông bước tới, cầm lấy viên sáp nọ, cười nói: “Coi bộ, đại thiếu gia họ Cao như cậu cũng không phải nói suông, hai vạn đồng đại dương tiền cọc của tôi cũng không đến nỗi uổng phí.”



“Hai vạn?” Cao Kính nhíu mày.



“Tên Lữ Hoán Viêm này là một con cáo già, hắn ta không thể nào bán toàn bộ súng cho một phe được. Bây giờ chúng ta và Thanh Bang Đỗ Nguyệt Sanh ngang nhau, mỗi bên bốn phần mười.”



Cao Kính cười, “Khó trách anh nóng lòng muốn biết lúc nào hàng cập bến.”



“Tất nhiên!” Trần Hướng Đông biếng nhác mở miệng, “Còn có những bốn phần để cướp kia mà.”



Cao Kính buông bút xuống, cầm lấy chung trà trước mặt, mỉm cười: “Vì tương lai hai chúng ta cùng chung hưởng Thượng Hải, cạn chén!”



“Cạn!”







Mười ngày sau, trên bến Trường Giang im vắng hoàn toàn trái ngược bình thường. Cảnh tượng đèn đầu luôn luôn cháy rực, hàng hóa bốc xếp chuyên chở liên tục bất kể ngày đêm đột ngột biến mất. Chỉ còn lại tiếng ì oạp của sóng Trường Giang vỗ vào những ghềnh cầu bên bờ nước. Mùa thu, dòng nước nhuộm lạnh gió đêm. Từ cách đó không xa vẳng đến một tiếng gọi của ai đó, thế rồi chỉ trong vòng nửa khắc, bến thuyền trở nên náo nhiệt đến dị thường. Có điều, khi đám cu li bốc xếp hơi nghiêng người qua, bên hông chúng sẽ hé lộ một khẩu súng đen ngòm.




Hàng Trĩ Anh đã tạo nên chuẩn mực mới của hình tượng “phái đẹp” của thành phố Thượng Hải. Sự nghiệp của Hàng Trĩ Anh trong lúc chói sáng nhất đã vươn xa đến nhiều lĩnh vực thiết kế công nghiệp khác. Tuy nhiên, ông vướng vào một vụ tai tiếng của việc ăn cắp hình tượng vẽ quảng cáo cho một công ty thuốc lá từ một bộ phim của nữ diễn viên Lữ Mỹ Ngọc. Cô là tình nhân của một quan chức của tô giới Pháp. Vụ kiện diễn ra trong 8 năm, khiến Hàng Trĩ Anh dù được tuyên thắng kiện vẫn nợ nần chồng chất. Tháng 9 năm 1947, vì lao lực quá độ, Hàng Trĩ Anh qua đời.



Nguồn: http://ad-museum.cn/mr11.html



Một vài tranh mỹ nữ của ông:



[2] Nguyên văn là “Giải xác hoàng” (Mai cua rán vàng). Nhìn hình thì thấy giông giống bánh tiêu và bánh cam của ta. Bánh có nhân ngọt, rắc mè lên mặt và rán vàng.



Ảnh:



[3] Ở đây Hương dùng chữ “Nhà”, mình nghĩ nó mang nghĩa Mafia, tựa như nhà Corleone và các nhà khác trong Bố Già ấy. Nhà, đồng nghĩa với phe phái băng đảng gangster nào đó, có tính chất gia truyền.



[4] Sáp hoàn: Các bạn có còn nhớ những viên thuốc bắc được đựng trong những hộp nhựa hình cầu nhỏ nhỏ không? Ừa, nó đó, ở đây loại hộp đựng thật nhỏ làm bằng sáp, để chứa mật thư.



[5] Thảo thuyền tá tiễn (草船借箭): Tạm dịch: Thuyền cỏ mượn tên. Xuất phát từ diễn biến của trận Xích Bích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Lưu Bị liên minh với Tôn Quyền đánh Tào Tháo. Chu Du lúc này vẫn chưa phục Gia Cát Lượng nên tìm cách loại trừ ông khỏi cuộc chiến. Chu Du muốn Gia Cát Lượng tìm về 100.000 mũi tên để chuẩn bị cho trận đánh. Gia Cát Lượng hẹn thời gian ba ngày. Hai ngày đầu ông ung dung. Ngày thứ ba sương mù dày đặc, Gia Cát Lượng cho quân trang bị những chiếc thuyền cỏ, trên thuyền dựng hình nộm đi giữa sương mù đến gần quân doanh Tào Tháo. Quân Ngụy tưởng bị tấn công nên bắn tên đáp trả. Số tên găm vào thuyền cỏ, mang về phe liên minh, đủ số 100.000 mà Chu Du thách thức.



[6] Chốt súng: Chốt an toàn của súng, súng không có chốt thì chẳng thể nào bóp cò được.



—————-



Thành phố không ngủ của tôi, ca hát dưới đèn màu rực rỡ, yên vui được bao lâu…