1976
Chương 28 :
Ngày đăng: 06:09 19/04/20
Chúng tôi đã rời nhà được hơn ba tháng, hơn ba tháng tận lực chống đỡ, tôi vốn cho rằng chúng tôi đã quen với cuộc sống nghèo khổ, có thể sống như vậy cả đời, nhưng sự xuất hiện của “Ngu Cơ” đã làm đứt dây thần kinh yếu ớt đang căng cứng của tôi, làm tôi đau đến không thể chịu được.
Lý Ngôn Tiếu không lên tiếng, bộ dáng anh như vừa bị một cái chảo đập cho váng đầu, anh chậm chạp đứng lên, yên lặng đưa mắt nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Em đang nói gì?”
Tôi cố lấy dũng khí, hít sâu một hơi, lặp lại: “Ngôn Tiếu, anh về nhà đi, sau này chúng ta mỗi người một ngả.”
Giọng nói anh run run: “Vì sao?”
“Không vì cái gì cả, anh vất vả quá rồi, về nhà đi, về nhà rồi anh sẽ có thể sống an nhàn thoải mái, không cần phát sầu vì bữa cơm tiếp theo nữa.” Nói xong, tôi cắn chặt môi, tránh cho mình lại đổi ý.
“Vũ Thanh?” Giọng anh run đến lợi hại, đi đến bên tôi, tựa như không tin tôi lúc này và trước kia là cùng một người.
“Ngôn Tiếu.” Tôi thở dài, “Anh nghe em nói, đối với một người quan trọng nhất là gì?”
Anh mở to mắt nhìn tôi: “Sinh tồn.”
“Đúng, đúng vậy, em còn nhớ rõ câu này là anh nói với em, thứ quan trọng nhất đối với một người là sinh tồn, chứ không phải tình yêu. Anh và em, có tình yêu, nhưng chúng ta sẽ không có cơm no.”
“Anh có thể làm thêm nhiều việc, kiếm nhiều tiền hơn một chút, nếu em ăn không đủ no, anh có thể đem…”
“Được rồi!” Tôi cắt ngang lời anh, “Ý em không phải như vậy. Em đau lòng cho anh, anh nhìn anh gầy thành cái dạng gì rồi! Nghe em đi, anh về nhà trước, ở nhà một thời gian, em có thể tiếp tục yêu anh, chúng ta…”
“Không.” Anh kiên định nói, “Nếu như anh về nhà, bọn họ sẽ không để anh tìm được em lần nữa.”
“Vậy anh cứ ở nhà luôn cũng được!” Lửa giận trong lòng tôi cũng nổi lên, “Nhìn anh còn hơn cả quỷ đói! Em muốn anh được sống thoải mái, chứ không phải cả ngày phiền muộn!”
“Vũ Thanh, có phải em đã gặp mẹ anh không?”
“Ừ. Sao anh biết?”
“Anh đoán được… Mẹ anh đưa tiền cho em rồi?”
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài một hơi, “Sinh tồn thật sự là mục đích sống cơ bản nhất, nhưng nếu chỉ có sinh tồn, vậy có khác gì gia súc? Anh đã có tình yêu, anh sẽ đặt tình yêu quan trọng hơn sinh tồn.”
“Anh đừng có nói mê nói sảng nữa!”
“Anh không nói mê nói sảng.” Lý Ngôn Tiếu cũng dần nâng cao giọng, “Là ai đòi anh dạy hắn đàn “Lương Chúc”, là ai nói với anh thích Lương Chúc vì yêu mà chết? Lâm Vũ Thanh, rốt cuộc em có phải là Lâm Vũ Thanh hay không? Em muốn anh yêu Lâm Vũ Thanh, còn muốn bắt anh yêu Lâm Vũ Thanh của trước kia?”
“Em tình nguyện cho anh yêu Lâm Vũ Thanh của trước kia, bởi vì như vậy anh có thể yêu người khác, yêu một cô gái, sau đó thành gia lập thất như bao người khác…”
Vậy cuối cùng tôi là loại người gì đây. Quá đáng thật.
Nước mắt lúc này đã đảo quanh hốc mắt, tôi đưa tay lên dụi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không để chúng có cơ hội rơi xuống.
Một đêm thức trắng.
Cả đêm tôi mãi ôm một suy nghĩ, chẳng lẽ đường tình của chúng tôi cứ vậy mà kết thúc sao? Chính tôi là người muốn chia tay, nhưng tại sao khi Lý Ngôn Tiếu rời đi thì tôi lại tự trách thế này. Rốt cuộc tôi đã làm ra cái gì? Ngôn Tiếu, anh có thể tha thứ cho em không? Ý nghĩ ban đầu của em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.
Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cảm nhận xúc cảm vô cùng quen thuộc lướt qua.
Là cảm giác gì nhỉ? Tôi cau mày, không một đầu mối mà nhớ lại. À, đúng rồi, không phải lúc trước tôi thường xuyên nắm ngân trâm của bà nội ngủ sao?
Thôi chết, ngân trâm vẫn còn ở nhà chú. Tuy tôi đã giấu kín không một kẽ hở, nhưng vẫn không thể trở về. Còn có mấy bộ quần áo ở đó, tôi nhất định phải tìm cơ hội quay về lấy đồ.
Tôi đeo chiếc nhẫn trên tay, một đêm không chợp mắt. Tôi nghĩ, nếu Lý Ngôn Tiếu và tôi cứ như vậy mà tan, vậy tôi sẽ đi đâu? Nơi này – đương nhiên không thể ở được, nơi này từng có tình yêu của chúng tôi, một mình ở đây thì trống trải quá.
Nhà của chú, cũng không được, bọn họ chỉ ước gì cái của nợ là tôi đây có thể cách xa một chút ấy chứ.
Cuối cùng chỉ có thể đến trường. Vậy sau khi tốt nghiệp, sẽ về đâu? Có lẽ vẫn ở ký túc xá. Tôi sẽ không tìm người khác cùng nhau sống nửa quãng đời còn lại, cả đời này chỉ sống một mình.
Nghĩ đến ký túc xá, tôi lại giật mình. Lý Ngôn Tiếu không mang theo thứ gì, thế buổi tối anh ngủ ở đâu? Ký túc xá công nhân của bệnh viện? Chỉ sợ ở đó không còn chỗ.
Trời ạ – anh sẽ không về nhà chứ?
“Ngu Cơ” nói cô đã tìm Lý Ngôn Tiếu rồi, nhưng vậy cô nhất định cũng đã nói với anh, nếu thật sự không sống được thì có thể về nhà. Như vậy xem ra, Lý Ngôn Tiếu tám phần mười đã về nhà?
Trời tờ mờ sáng, xa xa truyền đến vài tiếng chim hót. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, trận mưa này chắc không thể tạnh được, cứ tí tách tí tách rơi mãi.
Trong lòng tôi dần dần hiện lên một ý nghĩ, tôi nhất định phải tìm Lý Ngôn Tiếu về. Tôi nhớ tới “Loạn thế giai nhân” có một câu nói kinh điển của Lý Gia Lệ: Ngày mai tôi nhất định sẽ có cách đưa anh trở về, dù sao ngày mai chính là một ngày mới!
Lúc đọc xong quyển sách này ở nhà Lý Ngôn Tiếu, cảm giác của tôi giống như nuốt chửng cả quả táo. Lúc ấy, điều khiến tôi rung động lớn nhất cũng chỉ duy nhất một câu này. Tôi đọc thầm lại một lần, sau đó qua loa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tìm Lý Ngôn Tiếu.
Tôi định đến Lý gia trước, mặc dù biết rõ khi vào đó sẽ có hậu quả gì. Người nhà họ Lý, so ra cũng chỉ có “Ngu Cơ” là hiểu chuyện, hơn nữa tình cảm của tôi với cô cũng sâu nhất, còn những người khác thì chỉ xem tôi như người ngoài. Lý gia bây giờ, đối với tôi mà nói, quả thật cứ như “hang sói hang hùm”, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?
Lý Ngôn Tiếu, chờ em, tôi nhìn màn mưa ngoài cửa nói thầm như vậy.
Hôm nay em nhất định sẽ có cách đưa anh trở về, dù sao hôm nay chính là một ngày mới!
Chương sau →