1976
Chương 8 :
Ngày đăng: 06:09 19/04/20
Tôi đứng lên, không biết vì sao lúc đó mình bị nóng đầu, thế mà lại lấy ngân trâm của bà nội ra: “Anh xem, thứ này là của bà nội em.”
Lý Ngôn Tiếu nở nụ cười: “Đi chơi cũng đem cái này theo nữa à.”
“Em quên cất vào.”
Lý Ngôn Tiếu tỉ mỉ ngắm nghía ngân trâm: “Bà nội em chắc là tiểu thư khuê các nhỉ, vật tinh xảo thế này chắc có phải có lai lịch đấy. Mẹ anh cũng có một cái như này.”
“Bà nội em không còn nữa.”
“Qua đời?”
Tôi gật đầu, lại muốn khóc nữa rồi.
Lý Ngôn Tiếu quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới nhỏ giọng nói với tôi: “Vật này nhất định phải cất kỹ, ngoài anh ra đừng cho ai khác nhìn thấy, nếu không người ta sẽ nói em theo ‘chủ nghĩa tư bản’ đấy.”
“Em biết rồi.” Tôi cất ngân trâm vào, “Anh cũng phải giữ bí mật.”
“Ừ, đương nhiên rồi, những vật thế này ở nhà anh đều bị giấu đi cả rồi.”
Thì ra là thế. Không phải chỉ có nhà tôi mới hành động kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ những đồ vật thế này đều phải đem giấu sao?
Chúng tôi lại ngồi ngẩn ngơ một lát, Lý Ngôn Tiếu hỏi tôi: “Em đã đi học chưa?”
“Vẫn chưa, mùa thu năm sau là đủ tuổi đến trường.”
“Em muốn đến trường không?”
Tôi thành thật gật đầu: “Muốn.”
“Vậy thì đi nhé.”
“Trường học ở đâu?”
“Ở gần đây, trường tiểu học bên cạnh trường trung học, nếu em lên tiểu học anh sẽ đạp xe đón em đi, mười phút là tới.”
“Thế một học kỳ bao nhiêu tiền?”
“Tiền mua sách mất khoảng vài đồng. Nếu em không có anh có thể cho em”
“Em có tiền.”
“Em làm gì có tiền, phải có người trả học phí cho em chứ. Để anh trả cho em nhé.”
“Em có tiền thật mà, không cần anh trả đâu.”
Lý Ngôn Tiếu nửa tin nửa ngờ: “Thế em có bao nhiêu?”
“Em mang đến hơn một trăm đồng…”
Lý Ngôn Tiếu nở nụ cười, hiển nhiên không tin, nhẹ nhéo mũi tôi một cái: “Nói dối là chó con nhé.”
Tôi không trả lời, bị người khác không tin đúng là một chuyện rất khó chịu, tôi bực mình không thèm để ý tới anh.
“Xem ra là thật rồi?”
Tôi vẫn không để ý.
“Thôi bỏ đi, anh sai rồi.” Lý Ngôn Tiếu ôm vai tôi, “Nhưng mà hơn một trăm đồng thật sự rất nhiều, có thể mua hơn một vạn cái kẹo đường, vậy thì về sau anh phải gọi em là tiểu phú ông rồi.”
Nhận thua? Lý Ngôn Tiếu đã từng đánh bại bọn nó rồi?
“Khi đó tao chỉ có một mình.” Tên béo hừ hừ khí trong lỗ mũi, “Bây giờ đổi lại mày chỉ có một mình. Dám đá vào cổ tao, mày muốn chết à?”
Nói xong bọn chúng đều nhào vào Lý Ngôn Tiếu, tôi nhìn đến sốt ruột, nhưng chính mình còn lo không xong thì nói chi đến chuyện giúp đỡ.
Lý Ngôn Tiếu ỷ mình tay dài chân dài, nhanh chóng đưa tay bóp cổ tên béo. Bởi tốc độ không nhanh bằng Lý Ngôn Tiếu, nên tên béo liền mắng một câu rồi đưa tay ra bóp cổ anh. Lý Ngôn Tiếu nhanh chóng ngồi xổm xuống, tên béo vồ hụt, đàn em đứng phía sau đột nhiên đá anh một cái, một đá này trúng lưng làm anh ngã xuống đất. Tay Lý Ngôn Tiếu vẫn còn bóp chặt cổ tên béo, hai người vật nhau trên mặt đất.
Lý Ngôn Tiếu gầy như vậy, hơn nữa lại là một chọi bốn, tôi không biết sức mạnh và can đảm của anh lấy ở đâu ra.
Không biết anh lấy từ đâu một con dao, đột nhiên đặt lên cổ tên béo nói: “Tao đếm tới ba rồi cắt cái cổ của mày!”
Tên béo mắng một câu, tựa như biết được Lý Ngôn Tiếu nhanh tay lại còn ác độc, lúc này cũng không phải đang nói giỡn, thế là nó nửa hòa giải nửa oán trách nói một câu: “Coi lại mày đi, đã nói trước là không dùng vũ khí mà!”
Lý Ngôn Tiếu đâu để mình bị dắt mũi, một tay kéo cổ nó, một tay kề dao lên cổ.
Mấy đứa bên cạnh không dám hành động dại dột, bầu không khí thoáng cái đông cứng lại. Con dao của Lý Ngôn Tiếu càng lúc càng gần, giọng nói vô cùng lạnh: “Dao đang ở trên cổ mày, muốn sống thì đi xin lỗi em ấy.”
Em ấy là chỉ tôi.
Tên béo mắng một câu, trừng mắt liếc tôi, đương nhiên là không muốn xin lỗi.
Tình cảnh rất căng, chúng tôi có thể thắng sao?
Nhưng một giây sao lại phát sinh sự tình làm tâm tôi chìm xuống đáy cốc.
Thằng nhóc sau lưng Lý Ngôn Tiếu đột nhiên ghì chặt cổ anh, đè cả anh và tên béo xuống đất. Tên béo thấy thế liền rút con dao trong tay Lý Ngôn Tiếu. Nhưng mũi dao hướng phía nó, Lý Ngôn Tiếu lại nắm rất chắc, nó không rút ra được. Sau đó cả bốn đứa cùng lên, nắm đấm như mưa nện vào người Lý Ngôn Tiếu, con dao kia cũng không biết đang trong tay ai, tôi nhìn cảnh này thì vô cùng lo lắng, cố gắng đứng dậy.
Lý Ngôn Tiếu không yếu ớt như tôi, trong trận hỗn chiến không bị đánh ngã trên đất, còn đánh một đứa đến chảy máu mũi. Anh kêu to với tôi một câu: “Đi tìm người nhà của anh! Ai cũng được!”
Tôi cắn răng, lảo đảo hướng nhà anh chạy đi, một đứa da đen thấy vậy lập tức nhào về phía tôi, muốn ngăn tôi lại. Chúng tôi lại vật lộn với nhau. Cổ tay của tôi vẫn rất đau nên căn bản không thể làm gì được.
Cục diện hỗn loạn giằng co khoảng chừng vài giây đồng hồ, bỗng cánh cửa đỏ thẫm mở ra, một lão gia chừng năm mươi sáu mươi đứng ở cửa ra vào, uy nghiêm quát to: “Đứa nào dám giở trò lưu manh trước cửa nhà ta!”
Mấy đứa nhóc thấy có người lớn tới, biết rõ lần này gây họa rồi nên nhanh chóng chuồn mất. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tại chỗ chỉ còn lại hai người chúng tôi toàn thân nhếch nhác.
“Ông nội.” Tôi nghe Lý Ngôn Tiếu gọi lão gia kia, sau đó len lén đem con dao giấu ra phía sau. Trên mặt anh rõ ràng vẫn còn vẻ tươi cười.
Ông nội anh nhìn chúng tôi, cũng không có biểu hiện gấp gáp gì, đôi mắt ông sắc bén như diều hâu, nói: “Vào nhà.”
“Đây chính là người con nói với ông đấy, Lâm Mộ Đông.” Lý Ngôn Tiếu chỉ tôi nói.
Thấy ông nội anh nhìn tôi gật đầu, tôi liền nói: “Cháu chào ông ạ.”
“Vào đi!”
Tôi cúi đầu nhìn chính mình, chật vật hết chỗ nói, quần áo đều bẩn cả, quần còn bị xé rách, tóc tai thì lộn xộn. Tuy trên người Lý Ngôn Tiếu có máu nhưng máu đó không phải của anh. Mà thảm nhất chính là tay của tôi, buông thỏng không còn chút sức lực, cứ đau đớn mãi không dứt. Nhưng có một kỳ tích xuất hiện – thế mà hai hào trong túi của tôi vẫn còn!
Tôi và Lý Ngôn Tiếu nhìn nhau cười, tôi là cười khổ, nhưng anh là chân chính cười, cười đến vui vẻ, tựa như trận đánh lúc nãy là phe mình toàn thắng vậy. Tôi thầm nghĩ, người cũng như tên, lúc nào rồi mà còn có thể cười cho được.
Tôi vốn cho rằng chuyện đã xong, cuối cùng chúng tôi cũng được cứu rồi, nhưng không ngờ kịch còn chưa hết. Theo âm thanh vật gì đó rơi xuống, Lý Ngôn Tiếu vẫn giữ một bộ tươi cười đột nhiên cứng lại, cả người run rẩy một cái, tôi chỉ thấy anh lấy tay che đầu, bộ dạng như rất đau đớn, chậm rãi ngồi sụp xuống.
Tôi ngẩn cả người, không biết đã xảy ra chuyện gì, ông nội anh cũng chạy qua xem. Chúng tôi đều khẩn trương nhìn, bỗng nhiên tôi thấy có máu chảy ra từ kẽ ngón tay anh.
song anh thương
Chương sau →