2013
Chương 14 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
Chắc có không ít bạn thắc mắc sao tự dưng lại lọt thêm một chương 13, thiệt ra là do thiếu sót của mình, down nhầm bản bị cut H, và chương 13 có một đoạn H nóng khô máu bỏng mắt của anh Gà đã bị mình vô tình bỏ qua.
Ban đầu mình định bổ sung thêm vào chương 13 cũ, nhưng ngẫm lại những bạn đã đọc chương 13 rồi sẽ không được cập nhật nên thiệt thòi, cuối cùng post riêng một bài thế này.
Chân thành cảm ơn bạn Tiểu Tịch đã vì lợi ích của fangirl mà lên tiếng, cung cấp cho mình bản raw đầy đủ❤❤❤
#13.
.
.
.
Mông Phong: “Em luôn cứng đầu như vậy, chỉ có anh lúc nào cũng bị em ăn hiếp, em không thể dịu dàng một chút thôi à? Giống như tiểu Minh phòng bên ấy? Anh làm nhiều chuyện đến thế, chả lẽ không đáng cho em ngưỡng mộ hay sao?”
Lưu Nghiễn chân thành mà rằng: “Em thiệt là ngưỡng mộ anh sát đất luôn.”
Mông Phong cười nhạt: “Anh bảo vệ em lây nay, vậy mà một câu cảm ơn em cũng chả thèm nói, nếu không có anh thì em đã sớm đi đời rồi.”
Lưu Nghiễn: “À, cảm ơn lắm lắm.”
Mông Phong: “Coi đó, cả lúc cảm ơn mà cũng…”
Lưu Nghiễn: “Anh bảo vệ cho em không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh không bảo vệ cho em thì đi bảo vệ ai? Còn em không cho anh bảo vệ, thì phải tự nguyện theo ai đây? Giống như hai người Trương Dân vậy, nếu một người còn sống người kia sẽ tiếp tục sống sót, mà trong số họ lỡ có một người đã chết, người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa, loại chuyện thế này còn cần phải cảm ơn hay sao? Quyết Minh có lúc nào nói cảm ơn với Trương Dân không?”
Mông Phong nghẹn họng.
“Được lắm, rốt cục cũng chịu thừa nhận là em yêu anh…” – Mông Phong tiếp tục nói – “Lần này không phải nói chơi đấy chứ?”
Lưu Nghiễn đánh trống lảng: “Mà yêu nhau có nhất thiết phải dính lấy nhau không?”
Mông Phong dứt khoát: “Chuyện đó không quan trọng, anh nghĩ bây giờ anh đủ tư cách rồi.”
Lưu Nghiễn thắc mắc: “Tư cách gì?”
Mông Phong: “Tư cách được ‘làm’ em!”
Lưu Nghiễn: “Tốt nhất là anh nên đánh nhanh thắng nhanh, không thì Lâm Mộc Sâm lại tới nữa cho coi.”
“Gọi ông xã đi.” – Mông Phong dừng chuyển động, xoa xoa lọn tóc cậu: “Gọi ông xã, rồi ông xã sẽ thưởng cho em.”
Lưu Nghiễn ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cương nghị của Mông Phong, bờ môi lặng lẽ khép mở.
Mông Phong hung hăng đâm vào, Lưu Nghiễn run rẩy bật kêu, liền sau đó là một đợt đâm rút điên cuồng, Lưu Nghiễn vài phen bị đâm đến mức xây xẩm mặt mày. Khoái cảm vô hạn vồ vập ập tới từ sau ra trước, cậu lại bắn thêm một lần, lần này là cao trào triệt để, cậu cảm giác được Mông Phong như hóa thân thành dã thú trút hết tinh dịch trong cơ thể mình. Rồi khi giông bão qua đi, Mông Phong ôm trọn bờ vai cậu, vùi mặt trước xương quai xanh của cậu, hào hển thở dốc.
Phía sau của Lưu Nghiễn co rút từng đợt, dư vị sau cao trào vẫn chưa rút hẳn, cậu xoa xoa đầu Mông Phong, nghịch ngợm dùng ngón tay ngoáy vào tai hắn, Mông Phong ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đoạn hôn xuống cổ cậu.
Lưu Nghiễn chậm rãi thở dốc, nụ hôn của Mông Phong kéo dài thật lâu, hắn dùng sức mút vào, thỏa mãn in lên cổ Lưu Nghiễn một dấu hôn gợi cảm.
“Cũng tới lượt em chứ.” – Lưu Nghiễn cười nói.
Mông Phong rút dương v*t đương vùi trong cơ thể cậu, ngồi trên giường túm cái khăn mặt lau sạch ‘cửa sau’ của Lưu Nghiễn, nơi bị tinh dịch của hắn lấp đầy. Sau đó lại cúi gằm, mặt mày đỏ ửng, không ừ hử một câu, dùng luôn cái khăn mặt đó mà lau chùi tinh dịch dính trên lông mu và thằng nhỏ.
Lưu Nghiễn nghiêng người vươn tay ôm cổ hắn, hạ môi bên gáy hắn vừa hôn vừa mút, vì da Mông Phong đậm màu, nên Lưu Nghiễn hôn cả buổi chỉ hiện ra một vết hôn mờ nhạt, cuối cùng cắn luôn một phát cho bõ.
“Được rồi được rồi.” – Mông Phong bảo – “Hệt như zombie ấy, ngủ đi, hai đứa mình coi như làm lành rồi nha?”
Lưu Nghiễn: “Anh nói xem.”
Mông Phong mỉm cười, trong lòng có chút ấm, lại có chút mất mát không rõ.
Hắn bước xuống đẩy giường của mình kê sát vào giường Lưu Nghiễn, rồi chui lên giường ôm ngang Lưu Nghiễn rúc sát vào tường, kéo chăn, ôm cậu ngủ.
Đêm hôm đó Lưu Nghiễn vẫn mất ngủ như trước, mà lý do thì chẳng bởi đâu xa, chỉ tại Mông Phong chẳng biết dỗ dành lấy một câu ngon ngọt, mới đặt lưng ba phút đã ngáy ầm ầm như kéo bể.
Bốn giờ rưỡi, cơn sốt tình trong người Lưu Nghiễn vơi đi, sau rốt vẫn không thể nhịn thêm, thẳng chân đạp bay Mông Phong xuống giường.
.
.
.
End H.