2013
Chương 38 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
#37. Cô đảo(1)…
(1) Đảo đơn độc.
Lý Nham: “Lúc đó đang cần nhân lực, thằng Út còn chưa học xong trung học đã lên tiền tuyến.”
Lưu Nghiễn bất chợt hỏi: “Cậu được triệu tập khi nào?”
Lý Nham đáp: “Từ sớm lắm, tôi biết đánh võ chút chút, có tham gia câu lạc bộ võ thuật hồi còn học ở Học viện hành chính. Khi di tản khỏi trường đi theo một chiếc xe cảnh sát vũ trang, một anh cảnh sát nhận được mệnh lệnh, dẫn tôi với mấy đội viên trong câu lạc bộ đi cứu hộ ở ven biển, zombie đông lắm, bạn bè tôi đều bị lây nhiễm hết, sau cùng anh cảnh sát kia nhốt tôi vào kho hàng để tôi khỏi bị lây nhiễm. Tôi chờ ở trong đó suốt hai tháng trời, may là có đồ ăn, mãi sau Lại Kiệt đi tìm kiếm cứu hộ mới phát hiện ra tôi. Vì muốn đền ơn anh cảnh sát kia đã hy sinh vì tôi, nên tôi hỏi sếp mình có đủ điều kiện tham gia đội hay không? Ảnh bảo là tạm được, dù sao giờ cũng thiếu người, thế là tôi liền gia nhập đội Cơn lốc.”
Mông Phong chen vào: “Cậu ta là em trai của Lý Tung đó.”
“Cậu là em của Lý Tung á?!!” – Lưu Nghiễn sửng sốt hỏi.
“Ừa.” – Lý Nham xác nhận – “Các anh đã gặp anh Hai của tôi rồi đúng không?”
Lưu Nghiễn chỉ thở dài, Lý Nham lại nói: “Bọn Lâm Mộc Sâm cũng chết hết, anh tôi đúng là tệ hại, suốt ngày chỉ biết lêu lổng với gã.”
Lưu Nghiễn an ủi rằng: “Biết đâu lại chẳng có việc gì, không phải cậu cũng tìm được Tạ Phong Hoa rồi đấy thôi.”
“Ừ.” – Lý Nham bần thần tiếp lời – “Tôi chỉ còn hai cái mạng thôi, nên sếp không cho tôi làm những chuyện quá mức nguy hiểm. Chỉ cần còn sống sót, trước sau gì cũng sẽ gặp lại.”
Lưu Nghiễn hỏi: “A Văn thì sao?”
“Bốn mạng.” – Lý Nham đáp – “Sau khi rời khỏi thị trấn Vĩnh Vọng vẫn chưa đụng phải nguy hiểm gì nhiều.”
Lưu Nghiễn: “Còn Lại Kiệt?”
Lý Nham: “Không biết nữa, ảnh chưa nói bao giờ. Hồi trước thằng Út không tiêm vắc xin, sếp bảo là kỹ sư máy không đủ điều kiện để được tiêm, thằng nhỏ là kỹ sư máy thứ năm của đội Cơn lốc, lúc nào cũng thích theo đuôi sếp cả.”
“Bao nhiêu tuổi?” – Lưu Nghiễn chợt nhớ ra điều gì, gặng hỏi.
Lý Nham đáp: “Chắc là mười bảy, không nhớ rõ lắm, lúc nhảy dù xuống suýt thì ngã chết.”
Mông Phong than thở: “Cũng xấp xỉ tuổi Quyết Minh, mẹ kiếp, đời thật khốn nạn.”
Lý Nham thở dài, lại nói: “Thằng nhỏ đó thích sếp, cứ trèo lên giường sếp miết. Lưu Nghiễn, cái giường mà anh đang ngủ là của thằng Út đấy, có mấy đêm tôi nghe được, nó chờ lúc nửa đêm tưởng bọn tôi ngủ say hết rồi, mới khẽ khàng mò mẫm leo xuống, muốn ngủ chung với sếp.”
“À.” – Mông Phong phán – “Thằng nhỏ là ‘loại đó’ ”.
Lý Nham: “Thật ra tôi thấy bình thường mà, chẳng phải lúc trước các anh cũng là ‘loại đó’ à?”
Mông Phong hùng hồn đính chính: “Anh mày không phải nha, sau khi chia tay Lưu Nghiễn anh đây liền thích nữ giới.”
Lưu Nghiễn chẳng đếm xỉa tới Mông Phong, cậu lại hỏi: “Tiếp đó thế nào?”
Lý Nham tiếp tục kể: “Sếp bảo là không có hứng thú gì với thằng Út, bắt nó cút đi chỗ khác, nhiều khi còn đạp thằng nhỏ xuống giường, hoặc xoay lưng ngủ thẳng. Vậy mà thằng Út vẫn cứ thích làm phiền sếp, chuyên gây chuyện giật gân, mỗi lần bọn tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, thằng Út luôn thích vờ vịt hô hào rằng nó đang bị zombie bao vây, có một bầy zombie bu kín ở ngoài xe, cực kỳ nguy hiểm, khiến sếp phải quay về cứu nó bằng được.”
Từ đáy lòng Lưu Nghiễn chợt dâng lên một nỗi thương cảm khôn cùng, cậu liền hỏi: “Lại Kiệt chưa bao giờ quay về hay sao?”
Lý Nham nói: “Mới đầu chúng tôi đều phát hoảng, nhưng khi trở về lại thấy chẳng có việc gì, nhiều lắm chỉ có một vài con zombie, lái xe cán chết là xong chuyện rồi, cho dù có đông hơn chỉ cần thằng nhỏ khóa chặt cửa thì zombie cũng không vào được. Thế là sếp chẳng thèm màng tới nó nữa. Sếp nói nó quá mức nhát chết, nên muốn làm thân với ảnh để lừa lấy vắc xin phòng bệnh rồi bỏ trốn, bảo tụi tôi cũng đừng bận tâm đến nó làm gì.”
“Về sau, có lần chúng tôi đang ở Vũ Hán, khoảng tháng Mười hai, muốn tiến vào một trường Đại học càn quét zombie, tiện thể đánh sập luôn cây cầu ở bên ngoài. Sếp cho đậu xe dưới một hầm gara, để thằng Út ở lại tiếp ứng.”
Lưu Nghiễn và Mông Phong đều lặng thinh, trong đêm tối chỉ còn giọng kể của Lý Nham rành rọt vang lên.
“Tôi còn nhớ buổi tối trước ngày đó, thằng nhỏ lại bò lên giường sếp, nài nỉ ‘anh Kiệt hôn em đi’, sếp tức khắc đạp nó xuống giường, bắt nó leo lên trên mà ngủ. Hôm sau nó lại nói vào máy bộ đàm liên lạc với cả đội rằng: anh Kiệt hôn em đi. Sếp mắng: tởm bỏ mẹ, anh về đập chết cậu đấy nhé. Lúc đó chúng tôi đang băng qua cây cầu sắt, nên tín hiệu âm thanh của bộ đàm không mấy rõ ràng, cứ rè rè đứt quãng, sếp còn tưởng là bị hư rồi. Sau đó lại nghe thằng Út không ngừng la hét ‘cứu em, cứu em với, anh Kiệt mau về đi, em sắp chết rồi, muốn gặp anh…’ Sếp lại mắng ‘phắn, đừng giở trò cũ rích này nữa, vắc xin không có dư cho cậu đâu, biết điều giùm đi’.”
Lưu Nghiễn kinh hãi theo dõi khung cảnh diễn ra bên ngoài xe, thời khắc đó, những loài chim bị nhiễm virus trong khắp núi rừng đã muốn quây thành một cơn lốc khổng lồ, phóng thẳng lên cao!
Mông Phong và Lại Kiệt mỗi người vác một khẩu súng phun lửa, phút chốc luồng lửa thiêu đốt ngập trời, phừng phừng bắn lên trời cao.
Chiếc trực thăng chở người bay sau cùng bất thình lình phát ra tiếng nổ lớn, động cơ trên đỉnh trực thăng nổ mạnh, đâm sầm vào vách núi đá, rồi hóa thành một quả cầu lửa bốc khói cuồn cuộn rơi xuống vực thẳm.
Bất chợt vang “Uỳnh!” một tiếng, vòng tròn sóng âm khuếch tán, quét bay lũ chim đông nghịt trên trời, liền sau đó chín chiếc phi cơ trực thăng đồng loạt phóng điện, phá không bay vút đi.
Chiếc trực thăng vận tải lọt lại sau cùng buộc phải đáp xuống, đàn chim liền đổi chiều tấn công về phía đỉnh núi, từ bốn phương tám hướng bổ vào chiếc trực thăng, khắp tầm mắt toàn là máu thịt vụn vỡ và lông chim tứ tung, Lại Kiệt vội quát to với tay phi công: “Mặc kệ tụi tôi đi! Anh rút mau!”
Lưu Nghiễn ấn một nút trên cái điều khiển, “Xoẹt!” một tiếng, luồng điện liên hoàn tức khắc diệt sạch lũ chim zombie vây quanh xe. Lại Kiệt vẫn không ngừng hô to, đội viên tức tốc chạy về xe căn cứ để viện trợ.
Lưu Nghiễn run lẩy bẩy gấp rút gỡ ra mạch điện của chiếc radio, nối vào nguồn của bình ắc quy, quấn vài vòng rồi dán chặt bằng băng keo, tiếp đó vặn mở dòng điện.
Từ loa phóng thanh liên tục truyền ra thanh âm inh ỏi, hệt như khi thử micro trên sân khấu, chính là tiếng hú rít chói tai gây khó chịu vô cùng. “Uuu—-” chấn động màng nhĩ không dứt.
Lưu Nghiễn khuếch đại đến mức tối đa, rồi vặn mở bình ắc quy, ré vang tiếng rít dài bén nhọn, tần số âm thanh cao đến độ ù tai.
“Em đang làm trò gì vậy hả!” – Mông Phong gắt lên – “Dùng cuộn Tesla đi!!”
“Lũ chim quá đông! Cuộn Tesla không hiệu quả!!” – Lưu Nghiễn cả giọng đáp, ngón tay vẫn từ từ xoay tròn nút vặn, bên ngoài là tiếng va dập không dứt như mưa xối, mỗi lúc một dồn dập, mỗi lúc một mạnh bạo, song cửa kính điên cuồng rung lắc dưới sự va đập mãnh liệt không dứt của đàn chim.
Trực thăng vận tải không chọi nổi hàng chục triệu con chim nên buộc phải cất cánh, chuyển hướng Đông Nam rời khỏi khe núi, nhưng bởi sự tấn công va đập của lũ chim mà nghiêng lệch sang một bên.
Chớp mắt cánh quạt đập trúng vào vách đá, rắc một tiếng trục quay bị gãy đôi, cánh quạt vùn vụt lao ngược về phía mỏm đá trên đỉnh núi.
“Nằm xuống!!!!” – Mông Phong gồng mình thét to.
Cả bốn người đồng thời nhảy bổ nằm úp, chiếc trực thăng đâm vào núi nổ mạnh, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ chói mắt, luồng khí nóng hất cánh quạt bay tới, xẹt qua đầu cả bọn lao vút qua mỏm đá, rồi cắm phập xuống mặt đất bên cạnh.
Luồng điện ù ù mỗi lúc một kêu vang, đàn chim ngập trời bỗng chốc mất đi mục tiêu, từ khắp mọi hướng đồng loạt ùa xuống mỏm đá!
Ngón tay Lưu Nghiễn không ngừng run rẩy, tần số dòng điện cuối cùng đã chạm mức tối đa, tiếng rít sắc nhọn như muốn đâm xuyên màng nhĩ, vang dội từng hồi giữa núi rừng rộng lớn. Liền sau đó lũ chim sẻ phát ra tiếng kêu ré chói tai, nhốn nháo bay tản ra khắp bốn phương tám hướng.
Trong tíc tắc, đàn chim zombie phủ kín trời đã tiêu tán sạch sẽ, trên mỏm đá trống trải, chỉ còn sót lại tiếng hú rít liên hồi phát ra từ chiếc xe căn cứ.
Ba giây sau, Lưu Nghiễn tắt máy khuếch đại thanh âm, mọi thứ lại rơi vào tĩnh lặng.
“Nói thật nhé, tôi thấy qua phen này… cơ may thăng chức của anh cũng muốn tiêu rồi.” – Mông Phong thở hồng hộc phán.
Lại Kiệt lảo đảo gượng đứng dậy, gỡ áo giáp và mũ phòng hộ xuống, chán nản đáp: “Mẹ nó, anh mày chỉ có số làm cu li suốt kiếp thôi, thiếu chút đã bỏ mạng ở đây luôn rồi.”
Họ đối mặt với khoảng rừng núi mênh mông bát ngát xung quanh.
Dưới bầu trời xám xịt ảm đạm, khắp núi đồi vây kín zombie, trực thăng vận tải đã rơi tan nát, mà đội ngũ trực thăng cũng rời đi hết.
Chỉ còn sót lại một mỏm đá đơn độc trên đỉnh cao chót vót, hệt như một hòn đảo cô độc trôi nổi giữa biển zombie vô tận.
.
.
.
End #37.